Edit: Frenalis

Tôi nhúng một ít máu vào ngón giữa của mình và vẽ một lá bùa lên hình ảnh phản chiếu trong gương, đúng vị trí có bùa yêu trên trán Hồng Bồi Ân.

"Giữ chặt." Tôi nói với Vạn Hiểu: "Đừng cử động."

Vạn Hiểu lại gọi thêm hai tên vệ sĩ cao lớn đè Hồng Bồi Ân đang ngơ ngác xuống.

Tôi vừa vẽ vừa niệm tụng chú ngữ.

Chú ngữ là tôi học từ trong sách của bà nội, khi còn trẻ bà thường xuyên giúp người ta phá giải bùa yêu, ở xã hội cũ, phụ nữ ở nhà chứa rất thích dùng loại bùa này để khiến đàn ông si mê họ, tiêu tiền cho họ. Sau khi đàn ông đó hết tiền thì sẽ bị họ đuổi đi. Lúc đó, đám đàn ông đã bị bùa chú sâu sắc, từ lâu đã nghe lời người niệm bùa, hoàn toàn không thể tách rời, sẽ canh giữ ở cửa nhà chứa, cho dù có xin ăn, ăn trấu, uống nước cả ngày chỉ để nhìn thấy người phụ nữ đó.

Chú ngữ rất dài, tôi niệm càng lúc càng nhanh, Hồng Bồi Ân vẫn nhìn trong trạng thái xuất thần, nhưng cái bóng trong gương bắt đầu méo mó, vẻ mặt rất đáng sợ, có khi cười, có khi khóc, có khi gầm lên, và đôi khi lại rất buồn. Cảnh tượng này kinh hoàng đến nỗi ngay cả hai vệ sĩ từng ở trong quân đội cũng phải khiếp sợ.

"Đừng cử động." Tôi hét vào mặt họ.

Hai vệ sĩ dù sao cũng là chuyên nghiệp, nhanh chóng bình tĩnh lại, thẳng lưng đứng vững.

Cái bóng trong gương méo mó không còn hình dáng người nữa, tôi nhìn chằm chằm vào nó, lớn tiếng nói: "Phá bùa yêu, phản phệ lại, thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng! Cấp cấp như luật lệnh! Sắc!"

Nói xong, tôi lại nhúng máu và đâm vào trán của người trong gương, sau đó chúng tôi nghe thấy một tiếng hét đau đớn thảm thiết.

Đó là giọng của phụ nữ.


"Ba!" Trên gương xuất hiện một vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan rộng như mạng nhện, sau đó vỡ vụn tan tành rớt xuống đất. Hồng Bồi Ân cũng gầm gừ một tiếng, sau đó hung hăng nôn ra một vũng lớn, bên trong đống nôn đó nhìn thấy có rắn, côn trùng, chuột, kiến. Vạn Hiểu sốc đến mức suýt nữa nôn ra.

 
"Được rồi." Tôi nói, "Giúp anh ta ngồi xuống đi."

Hồng Bồi Ân giống như là sinh một trận bệnh nặng, toàn thân mềm oặt, sắc mặt trắng bệch, hắn ngồi ở trên sofa, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, mờ mịt nhìn xem bốn phía.

"Bồi Ân, anh không sao chứ?" Vạn Hiểu quan tâm hỏi, đôi mắt đỏ hoe.

"Hiểu Hiểu?" Hồng Bồi Ân cau mày, "Đầu đau quá, sao anh lại ở nhà?"

Vạn Hiểu lại rơi nước mắt, đã hơn một năm Hồng Bồi Ân không gọi cô là "Hiểu Hiểu".

"Bồi Ân, anh suy nghĩ kỹ xem, anh còn nhớ lúc trước đã xảy ra chuyện gì không?" Vạn Hiểu hỏi.

Hồng Bồi Ân suy nghĩ hồi lâu, lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Anh làm sao vậy? Tại sao anh lại phục tùng Giang San San nhiều như vậy?"

Vạn Hiểu nghe xong, lại tức giận: "Anh còn nói. Ở bên ngoài sinh con riêng thì thôi, lại còn ghét bỏ Điền Điền, con gái mất tích, anh cũng không lo lắng quan tâm".

"Cái gì? Điền Điền mất tích?" Hồng Bồi Ân xoa đầu, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Hỏng bét, anh nhớ ra rồi, Giang San San hình như có nói Điền Điền có công dụng rất lớn gì đó."

"Công dụng lớn gì?"

"Có vẻ như... muốn tặng cho người nào đó....., làm lô đỉnh gì đó.."


Tôi biến sắc: "Lô đỉnh? Đây là muốn Thải Âm Bổ Dương, ai ác độc như vậy, lại muốn dùng đồng nữ làm lô đỉnh?"

Hai vợ chồng đều sợ hãi, Hồng Bồi Ân tức giận đến mức đập bàn: "Khốn nạn, khốn nạn, nếu để cho tôi biết là ai làm, tôi sẽ tự tay làm thịt hắn! Hiểu Hiểu, gọi lão Phương ngay lập tức, nói với ông ấy là có người gây bất lợi cho cháu gái ông ấy."

Tôi hỏi: " lão Phương này là ai?"

Vạn Hiểu nói: "lão Phương là chủ câu lạc bộ giải trí Long Phượng, có địa vị cao trong thế giới ngầm Châu Hàng."

Họ không giải thích quá chi tiết nhưng tôi vừa nghe đã hiểu ngay, đó là tên một xã đoàn trong giới hắc đạo

 
Tôi gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta trước tiên bắt Giang San San đi. Cô ta hiện tại đang bị phản phệ dữ dội của bùa yêu, hẳn là chạy không xa đâu. Nếu bắt được cô ta, tự nhiên sẽ tìm được người đứng sau".

Vạn Hiểu lập tức đưa điện thoại cho Hồng Bồi Ân, Hồng Bồi Ân gọi điện, lão Phương hết lòng hứa hẹn, nói sẽ cho anh em đi tìm ngay, nhất định sẽ bắt được con chó cái đó.

Hồng Bồi Ân vừa giải trừ lời nguyền, tinh thần sa sút, Vạn Hiểu đỡ hắn về phòng nghỉ ngơi, hắn

vừa mở cửa phòng ngủ, tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng âm khí mạnh mẽ, liền hét lên: "Cẩn thận."

Cùng lúc đó, một con búp bê cao bằng nửa người trên tay cầm con dao gọt hoa quả sắc nhọn lao tới đâm Hồng Bồi Ân. Ngay lập tức, Vạn Hiểu đẩy Hồng Bồi Ân ra, con dao đâm vào ngực cô ta.


"Hiểu Hiểu!" Hồng Bồi Ân ôm lấy vợ, hốc mắt chợt đỏ lên, "Sao em ngốc thế?"

Búp bê lại tấn công Hồng Bồi Ân, vệ sĩ phản ứng ngay, rút ​​dùi cui điện ra đánh búp bê. Nhưng con búp bê rất nhanh nhẹn, lại được làm bằng nhựa nên dùi cui không có tác dụng gì với nó, thay vào đó một vệ sĩ lại bị đâm. Tất cả vệ sĩ trong phòng đều ra tay tấn công con búp bê, con búp bê nhanh chóng nhảy quanh phòng, dù có rất nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp nhưng cũng không thể bắt được.

Đột nhiên, con búp bê nhảy tới trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, tôi thấy được trong đó có chút hận ý, nó giơ dao lên muốn đâm vào mặt tôi.

Tôi cười lạnh: "Giang San San, chúng ta lại gặp nhau, tôi đến để đòi nợ đây."

Con búp bê sững sốt một lúc, di chuyển chậm lại một bước, tôi lấy ra một lá bùa gỗ đào đập vào đầu nó, nó bị văng đi, vừa vặn rơi trúng người một vệ sĩ, vệ sĩ nhanh chóng hất con dao ra khỏi tay nó, đem nó đè xuống đất.

Tôi đi tới trước mặt nó, cười lạnh nói: "Thế nào, có phải là phát hiện mình không cách nào từ bên trong con búp bê chạy thoát ra ngoài?"

Con búp bê nhìn chằm chằm vào tôi, tay chân không ngừng giãy dụa.

"Có lẽ cô đã quên tôi là ai." Tôi nói với cô ta: "Nhưng tôi vẫn nhớ cô, càng nhớ cô năm đó thi đại học đã đánh tráo bức tranh của tôi để được vào học Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia".

Con búp bê thế mà lại có đặc tính của con người, biểu tình kia vừa sợ vừa giận, xem ra là đã nhớ ra tôi là ai.

Tôi lạnh lùng nói: "Lúc đó cô cho rằng tôi chỉ là một nhân vật nhỏ không có lai lịch, không có chỗ dựa cho nên không chút kiêng kị mà cướp đi đồ của tôi? Làm sao? Bây giờ tôi đến đòi nợ cô, có phải cảm thấy rất ngạc nhiên không? "

Tôi nói với các vệ sĩ: "Đi tìm một cái rương, tốt nhất là làm bằng gỗ rồi nhốt con búp bê này vào đó."

 
Các vệ sĩ đi tìm cái rương, Vạn Hiểu bị đâm trúng ngực, vết đâm rất sâu, nhưng may mắn chỉ cách một centimet là đâm vào tim, bác sĩ gia đình đã ngay lập tức cứu chữa và đưa cô ta đi cấp cứu bệnh viện, chắc không có vấn đề gì lớn.

Hồng Bồi Ân vốn định đi theo nhưng Vạn Hiểu bảo hắn ở lại đi tìm Điền Điền.

Không lâu sau, lão Phương gọi điện nói là đã tìm được Giang San San nhưng khi tìm thấy thì người đã bất tỉnh, làm sao cũng không thể tỉnh lại. Tôi cười khẩy, linh hồn của cô ta đang ở trong cơ thể con búp bê nên đương nhiên không thể đánh thức cô ta được rồi.


Hồng Bồi Ân đích thân lái xe đến hội sở giải trí Mộng Duyên, hiện tại ban ngày nên trong hội sở vắng tanh, hầu như không có ai.

Vừa xuống xe, có mấy người bảo vệ của hội sở tiến đến chỗ chúng tôi, kính cẩn nói với Hồng Bồi Ân: "Hồng tiên sinh, mời vào trong."

Chúng tôi đi theo nhân viên bảo vệ vào trong thì phát hiện bên trong có rất nhiều nhân viên bảo vệ nữa, có thể nói cứ năm bước thì có một chốt, mười bước thì có một chốt, cuối cùng chúng tôi đi đến một văn phòng xa hoa có hai nhân viên bảo vệ da đen đứng ở phía ngoài cửa.

 
Một người bảo vệ da đen mở cửa, sau cái bàn làm việc bằng gỗ lim là một người đàn ông mập mạp, nhìn có vẻ là doanh nhân thành đạt, nhưng nhìn mặt mũi dữ tợn, còn có hình xăm trên mu bàn tay, liền biết người này là xã hội đen.

"Lão Phương." Hồng Bồi Ân đi tới ôm lấy hắn, "Lần này tôi nợ anh một ân tình."

Lão Phương rất nghĩa khí nói: "Chúng ta là anh em, sao lại nói lời này? Cháu gái tôi đang gặp nạn, tôi có nghĩa vụ phải làm vậy."

Hồng Bồi Ân cảm ơn rối rít.

"Đúng vậy, Hồng lão đệ, chuyện này có chút tà môn. Tôi có một người bạn là chuyên gia trong lĩnh vực này. Vừa nghe tin cháu gái tôi gặp chuyện, cậu ấy liền chạy nhanh tới giúp đỡ. Bởi vì thời gian khẩn cấp nên tôi chưa kịp nói với chú." Lão Phương nói.

Tôi lập tức nhận thấy có một ánh mắt dò xét đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến tôi có chút rùng mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đối diện là một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, mặc áo khoác màu nâu, đôi mắt âm lãnh.

Mẹ nó!

Tôi chửi tục một câu trong bụng, tại sao lại là anh ta?