*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Tôi từng đọc trong sách cổ có ghi lại đã từng có trường hợp tương tự. Vào thời Đường, có người say rượu ngủ trên giường, một tay buông thõng xuống thành giường, kết quả có một bàn tay từ dưới lòng đất thò ra nắm lấy tay người đó kéo xuống. Gia đình vội đào đất lên và tìm thấy một thi thể đã chết hàng trăm năm."

Thẩm Diệp hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó không có ghi chép gì nữa cả." Tôi nói: "Không ai biết thi thể đến từ đâu và chủ nhân bị kéo xuống lòng đất đã đi đâu."

"Nói như vậy, đây không phải là do Ẩn Sát làm?"

"Trông không giống vậy," tôi nói, "Chủ nhân trước đây của ngôi nhà này là ai?"

Đột nhiên, tôi cảm nhận được âm khí nồng nặc, từ hốc mắt của đống xương trắng toát ra một cỗ hắc khí, lá bùa tôi gắn trên cửa run lên hai lần, sau đó soạt một tiến bắt đầu bốc cháy.

"Không xong!" Tôi nghiêng đầu lại nói với quản gia: "Mau mang Thẩm tiên sinh đi."

Quản gia gật đầu, sau đó bốn vệ sĩ trang bị đầy đủ lao tới hộ tống Thẩm Diệp ra ngoài.

Mộc bài trong tay tôi rung lên một cái, Chu Nguyên Hạo xuất hiện, tay cầm hắc tiên nói: "Em đi bảo vệ tên tiểu bạch kiểm kia đi, vật này để tôi xử lý."

(Tiểu bạch kiểm: ý chỉ một người đàn ông có khuôn mặt trắng trẻo giống con gái)


Tôi có chút không yên lòng, nói: "Một người có thể làm được không?"

"Thứ này đã bị nhốt ở đây mấy trăm năm, không phải người mới như em có thể xử lý được, mau chóng rời khỏi đây!"

Tôi cắn răng, quay người đi theo Thẩm Diệp, tôi lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, gian phòng bên trong kia hoàn toàn đã bị hắc khí bao phủ, một bộ khung xương từ trong hắc khí đi ra, hai mắt lóe lên ánh sáng màu đen.

Toàn thân tôi lạnh buốt.

Lão quỷ này chính là Nhiếp Thanh Quỷ!

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nhiếp Thanh Quỷ thật sự, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến tôi lạnh cả người, tay không ngừng run rẩy.

Nhưng khi Chu Nguyên Hạo đối mặt với tồn tại đáng sợ như vậy, anh lại không hề có chút sợ hãi nào, lưng thẳng tắp, trên người đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức kinh người.

Thật đẹp trai!

Cứ như nằm mơ ấy, một người đàn ông đẹp trai và quyền lực như vậy lại là người yêu của tôi.

"Nguyên Hạo, cẩn thận." Tôi thầm nói trong lòng, rồi đi theo Thẩm Diệp.

Tôi hỏi Thẩm Diệp: "Nhà anh gần đây có sửa sang lại gì không?"


Thẩm Diệp nhìn quản gia, người này nhanh chóng nói: "Thiếu gia rất thích ngôi nhà này, chúng tôi không dám tự ý sửa đổi."

Tôi nhíu mày, nếu Chu Nguyên Hạo nói Nhiếp Thanh Quỷ bị trấn áp dưới lòng đất trong toà nhà này đã mấy trăm năm, thì khẳng định là nó đã bị thứ gì đó trấn áp, hiện tại thứ này nhất định đã không còn, nếu không thì tại sao hôm nay Nhiếp Thanh Quỷ lại ra ngoài?

Chờ một chút, Thẩm Diệp đang bị Ẩn Sát truy sát, vừa vặn Nhiếp Thanh Quỷ đang bị trấn áp dưới nhà lại xuất hiện, chẳng lẽ trong này có âm mưu gì sao?

Tôi hỏi lại: "Không phải là thay đổi lớn gì, chẳng hạn như dời một tảng đá hay chặt một cái cây".

Thẩm Diệp dường như chợt nhớ tới điều gì, nói: "Trúc viên của tôi hình như thiếu vài cây trúc."

Quản gia ngạc nhiên nói: "Có chuyện như vậy sao? Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ càng."

Thẩm Diệp gật đầu, chúng tôi đã ra khỏi cửa thứ hai, hướng về phía cổng lớn của tiểu viện, ra khỏi cổng lớn là đi đến một cái sân, ở đó có đặt một cái vạc nước lớn, trong vạc nước trồng một gốc hoa sen, nuôi hai đầu cá chép. Điều này là bình thường, bên trong những ngôi nhà thời cổ đại thường sẽ có một vạc nước như thế này chuyên dùng để nuôi cá chép.

Cái vạc thời xưa:



Người xưa rất chú trọng đến Phong Thủy khi xây nhà, bốn con thú dùng để trấn nhà cửa là tứ đại Thần thú: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Cho nên người xưa thường nuôi những con vật trong nhà tương ứng với tứ đại Thần thú đó: Mèo trắng ứng Bạch Hổ, rùa đen ứng Huyền Vũ, gà trống ứng Chu Tước, cá chép ứng Thanh Long (sự tích cá chép hóa rồng, một khi cá chép nhảy qua Long Môn, thì chính là rồng, cho nên cá chép cũng coi là nửa rồng).

Lúc nhìn thấy vạc nước kia, tim tôi lộp bộp một cái, đưa tay ngăn Thẩm Diệp lại, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận."


Hoa sen trong bể nước ban ngày còn có màu hồng xinh đẹp nhưng lúc này đã chuyển sang màu đen, trong nước có một luồng âm khí mãnh liệt quấn quanh, ít nhất cũng đạt tới cấp độ Lệ Quỷ.

Tôi giơ thanh kiếm Đào Mộc lên, trong vạc nước chợt hiện ra một cái đầu người, cái đầu lăn trong nước một vòng, khuôn mặt sưng tấy tái nhợt hướng về phía tôi, sau đó há miệng kêu lên một tiếng rít.

Âm thanh vô cùng khủng khiếp, mọi người đau đớn che lại lỗ tai, cuộn người lăn lộn dưới đất, tôi nhanh chóng lấy ra một tờ "Trấn nhà quỷ khóc phù", trong miệng niệm nhanh: "Mặt trời vì dương túc, Nguyệt vì Thái Âm, một âm một dương, tạo nên càn khôn, gặp nhau tương hợp, không thay không hưng, ta nay cầm tụng, cách lấy chí thành."

Niệm xong, tôi ném lá bùa đi, nó bay tới trước mặt Lệ Quỷ, soạt một tiếng bốc cháy, tiếng kêu ma quái của Lệ Quỷ chợt lắng xuống, vẻ mặt Thẩm Diệp trở nên thoải mái hơn một chút, tôi liền giơ kiếm đâm về phía Lệ Quỷ. Ánh mắt Lệ Quỷ lộ ra mấy phần hung hăng, khi kiếm của tôi đâm tới, nó há miệng cắn vào mũi kiếm.

Kiếm Đào Mộc đối với ma quỷ là vũ khí sát thương mạnh mẽ, dù cho ma quỷ có lợi hại đến đâu thì sau khi bị đâm trúng đều sẽ có chút tổn thương, không nghĩ tới nó lại dám dùng răng cắn.

Tôi nhân cơ hội đưa kiếm về phía trước, lập tức xuyên thấu qua đầu con quỷ, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, sao có thể dễ dàng như vậy?

Mà Thẩm Diệp bên kia - đang được quản gia đỡ lấy, bỗng nhiên sắc mặt người quản gia thay đổi, trở nên hung tàn khát máu, năm móng tay bỗng nhiên biến thành quỷ trảo, hướng phía trái tim Thẩm Diệp đâm tới.

Thẩm Diệp phản ứng nhanh rút súng bắn vào mu bàn tay, tên quản gia dừng lại động tác, trên tay xuất hiện một lỗ máu. Tiếp đó, một con bọ hung vàng bò lên mu bàn tay đó, rồi chui vào bên trong vết thương.

"A!" Quản gia kêu thảm một tiếng, cánh tay kia nhanh chóng xẹp xuống, hắn cắn chặt răng, rút ra một cây đao trong người, đem bàn tay của mình chặt đứt. Bàn tay bị đứt lìa rơi xuống đất, nhanh chóng bị Kim Giáp tướng quân hút thành xác khô.

Thẩm Diệp liên tục nả súng về phía quản gia, hắn phản ứng cực nhanh, nhảy lên rồi bò lên tường như tắc kè, để lại trên tường hàng loạt lỗ đạn nhưng không hề làm hắn bị thương.

Trong nháy mắt, hắn đã bò tới gần tôi, tôi giơ kiếm định đâm, nhưng hắn dùng móng vuốt của bàn tay còn lại hất văng thanh Đào Mộc ra, rồi hung hãn lao nhanh về phía tôi.

Đến hay lắm!


Tôi cong nhẹ khoé môi, trong tay xuất hiện một Phù Lục ném về phía hắn, một tiếng nổ lớn, trong khoảnh khắc toàn bộ cơ thể hắn bị ngọn lửa bao lấy.

Đây là "Chế Hoả Phù", loại bùa trung cấp, uy lực rất lớn, so với súng phun lửa cũng không kém bao nhiêu.

Tên quản gia gầm lên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, ngọn lửa dần dần nhỏ xuống, tôi thầm kinh ngạc vì người này có sức chịu đựng phi thường, đến giờ vẫn còn sống.

Bên kia Thẩm Diệp sắc mặt âm trầm, vung tay lên, cả đám vệ sĩ đều lấy súng ngắn ra bắn liên tục vào người quản gia đang vùng vẫy trong đống lửa, tôi lại ném thêm một lá bùa tạo lửa vào người, ngọn lửa lại cháy càng thêm khủng khiếp, cháy lên cao tới mấy mét.

Sau khi những vệ sĩ đó bắn hết đạn thì ngọn lửa cháy cũng gần mười phút, tên quản gia cuối cùng cũng bất động, ngọn lửa cũng dần dần dập tắt, thi thể đã bị đốt thành một cục than.

"Hắn không phải quản gia." Thẩm Diệp tiến lên, nhìn thi thể trên mặt đất nói: "Quản gia của tôi bên cạnh tôi mười mấy năm, tuyệt đối sẽ không phản bội tôi."

Tôi hiểu ý anh ta, Ẩn Sát giả trang thành quản gia ám sát hắn, quản gia của hắn khẳng định đã dữ nhiều lành ít.

Thẩm Diệp tựa hồ đối với quản gia rất có tình cảm, trên khuôn mặt trẻ thơ lộ vẻ tức giận và bi thương, hắn rút băng đạn, thay đạn cho khẩu súng rồi bước tới bắn thêm vài phát vào đầu thi thể dưới đất để trút giận.

Đột nhiên, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác nguy cơ, tôi hét lên: "Nằm xuống!" Sau đó xông tới, quật ngã anh ta xuống đất. Gần như cùng lúc đó, thi thể cháy đen phát nổ, sức nổ không kém gì một quả bom, đám vệ sĩ bị nổ bay ra ngoài, đem một mảng sân viện cùng bức tường nổ sập.

"Khụ khụ." Tôi ho dữ dội hai tiếng, cảm nhận được sau lưng đau khủng khiếp.

Thẩm Diệp ngồi dậy, tôi bị nổ đến đầu váng mắt hoa, gục vào trên đùi anh ta, anh ta nhìn sau lưng tôi một cái, chân mày cau lại. Lưng tôi bê bết máu, anh ta trầm mặc chỉ chốc lát rồi xé toang áo của tôi, sau đó cởi áo sơ mi trắng của mình ra, xé thành mảnh dài và băng bó đơn giản cho tôi.

"Ráng chịu đựng chút," anh ta nói, "tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay bây giờ."

Tôi được anh ta cõng, cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu nặng trĩu, tôi túm lấy áo anh ta, yếu ớt gọi: "Nguyên Hạo..."