Chúng tôi nghiến răng, một kiếm đâm chết một con ác quỷ, trở tay lại chém rụng đầu một con ác quỷ khác, mắt thấy sắp lên đến điểm cao nhất thì một con ác quỷ khác lại leo lên, cắn vào dây an toàn của tôi một cái, khiến dây an toàn có một vết nứt sắp đứt!

Tôi đập một lá bùa trấn tà lên đầu nó, dùng kiếm đâm vài nhát, nó rớt khỏi đường ray lăn xuống đất và hóa thành sương đen, hồn phi phách tán.

Tàu lượn siêu tốc lên đến điểm cao nhất, trong nháy mắt chúng tôi nghe thấy tiếng người huyên náo, chứng tỏ đã tiến vào không gian thực tế.

Ngay tại lúc này tôi không nghĩ nhiều nữa, đẩy cần bảo hộ sang một bên, thả người nhảy xuống.

Tôi nghe thấy tiếng gió rít bên tai, lồ ng ngực như muốn nổ tung vì áp suất, trái tim như muốn nhảy ra ngoài vì sợ hãi, sau khi nhảy xuống vài giây, tôi ở trên không trung gảy một cái, đem dây an toàn chặt đứt.

Lúc này tôi vẫn còn cách mặt đất ít nhất mười mét, nếu ngã xuống chắc chắn là sẽ chết, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Mạng tôi coi như xong rồi!

Đột nhiên có một cánh tay khỏe mạnh ôm lấy eo tôi, tôi ngẩng đầu lên thì thấy đó là Thẩm Diệp, hắn đã cứu tôi!

Tôi đã sống sót!

Có lẽ lúc trước do tôi khẩn trương thái quá, tinh thần căng như một dây cung, bây giờ vượt qua nguy hiểm, dây cung kia lập tức đứt đoạn, tôi mềm oặt ngã vào ngực hắn, hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng êm ái, Thẩm Diệp đứng bên cửa sổ sát đất, dựa màn cửa nhìn qua ngoài cửa sổ, dường như có điều suy nghĩ.

Tôi vò đầu hỏi hắn: "Tôi đang ở đâu vậy?"

"Nhà của tôi." Hắn quay đầu lại nói.


Tôi kỳ lạ hỏi: "Anh cũng có nhà ở Hồng Kông à?"

"Tôi mới mua căn nhà này," hắn nói, "Cô bị ngất, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng cả."

Tôi đứng dậy rời khỏi giường, đầu choáng váng, gần như đứng không vững, hắn đến đỡ tôi rồi bảo tôi nằm xuống: "Đừng cử động, cô còn yếu lắm."

Tôi vội hỏi: "Ôn Noãn đâu? Tìm thấy Ôn Noãn chưa?"

"Cô ngất đi, tôi chỉ kịp quan tâm đ ến cô thôi." Thẩm Diệp nhẹ nhàng nói, tôi đẩy hắn đứng dậy nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi phải tìm Ôn Noãn."

"Đợi đã." Hắn đè vai tôi, ánh mắt nhìn tôi có chút quái lạ, lưng tôi dựng tóc gáy: "Thẩm tiên sinh, tôi phải đi đây."

"Gọi tôi là A Diệp." Hắn nắm tay tôi nói.

Tôi càng thêm rùng mình, muốn thoát khỏi tay hắn: "Thẩm tiên sinh, tôi còn có việc phải làm, tôi phải đi rồi."

"Khương Lâm, nghe tôi nói." Hắn nghiêm túc nói: "Tôi còn kém một bước nữa là thăng lên cấp ba, tôi đã bị mắc kẹt ở bước này gần nửa năm rồi, có cảm giác như thiếu chút gì đó, lúc này tôi lại gặp cô. Đây có thể là ý trời."

Tôi kinh hoàng nhìn hắn, hắn đột nhiên nắm lấy vai tôi, đẩy tôi xuống giường rồi hôn tôi.

Tôi sợ đến mức liều mạng giãy giụa, đánh đá hắn, nhưng hắn rất khỏe, hắn ấn tay tôi lên đầu, nói vào tai tôi: "Khương Lâm, cô giúp tôi đột phá đến tầng thứ ba, ta sẽ cảm ơn cô rất nhiều. Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì cô muốn: tiền bạc, châu báu, địa vị."

Tôi vốn định thả Kim Giáp tướng quân ra, nhưng nào ngờ hắn đem một cỗ linh khí rót vào trong cơ thể của tôi, khiến tôi cùng Kim Giáp tướng quân cắt đứt mối liên hệ.


"Tên khốn kiếp này." Tôi gầm lên, "Tôi không phải là loại phụ nữ đó, thả tôi ra!"

"Tên nam quỷ kia có gì tốt chứ? Người và quỷ không chung đường. Hắn chỉ lợi dụng cô mà thôi, giữa các người sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tại sao cô không theo tôi? Cô muốn cái gì, tôi đều có, cuộc sống của cô trước kia chật vật thế nào, ngay cả nghĩ đến cô cũng không dám nghĩ."

"Ai thèm quan tâm đ ến đồng tiền khốn kiếp của anh?" Tôi tức giận nói: "Muốn có tiền thì tôi tự mình kiếm được, không bao giờ dùng thân thể của mình để đánh đổi!"

Thẩm Diệp hơi nheo mắt lại, lộ ra mấy phần tức giận: "Đã như vậy, vậy tôi chỉ có thể đắc tội."

Hắn cúi đầu cắn cổ áo của tôi, dùng sức xé ra, những chiếc cúc áo bung ra, lộ ra bộ ng ực trắng như ngọc.

Đúng lúc này, một tiếng quát như chuông đồng chói tai truyền đến: "Đồ đệ bất hiếu, sao ngươi dám làm điều xấu hả!"

Âm thanh như nổ thẳng vào tai tôi, gầm lên trong đầu, Thẩm Diệp lăn xuống người tôi, ôm đầu đau đớn hét lên: "Sư phụ!".

Tôi nhảy xuống giường, nhìn về phía cửa sổ sát đất, một bóng người gầy gò đứng ở ngoài ban công, hai tay chắp lại, vẻ mặt nghiêm nghị.

" Sư phụ Đức Tín!" Tôi kêu lên.

Thẩm Diệp hoá ra là đệ tử của sư phụ Đức Tín ư?

"Tên đồ đệ bất hiếu này, xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!" Đức Tín trợn mắt nghiêm nghị quát, toàn thân cao thấp đều tràn ngập uy nghiêm, tựa như la hán Kim Cương tay cầm pháp khí trong chùa miếu.


"Sư phụ, con sai rồi." Thẩm Diệp quỳ xuống đất nói: "Đệ tử đã mắc kẹt ở tầng thứ hai đỉnh phong đã nửa năm rồi, cho nên..."

"Sư phụ đã dạy ngươi cái gì?" Đức Tín tức giận nói, "Giữ mình quang minh chính đại mới là đạo làm người. Thiên phú ngươi rất cao, đột phá tầng thứ ba chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, tại sao lại phải chọn con đường Bàng Môn Tả Đạo, còn làm ra loại việc không bằng cầm thú này?"

Thẩm Diệp quỳ rạp xuống đất nói: "Sư phụ, con biết sai rồi."

Đức Tín bước tới Thẩm Diệp vài bước, miệng niệm vài câu kinh văn, sau đó chỉ lên trán hắn một cái, một đạo linh khí xông vào não, khiến hắn đau đớn cúi gập người.

Sư phụ Đức Tín lại đưa tay ra chỉ trước mặt tôi, triệt tiêu linh khí trước đó Thẩm Diệp rót vào trong cơ thể tôi, nói: "Nữ thí chủ, bần tăng dạy dỗ đệ tử không nghiêm, là lỗi của bần tăng, bần tăng sẽ đem hắn về quản giáo chặt chẽ. Về phần bí mật của cô, tôi đã hạ một pháp chú trong đầu hắn, một khi hắn muốn tiết lộ ra ngoài, thì đầu sẽ đau như búa bổ không muốn sống nữa".

Tôi dùng ga giường bọc lấy thân thể, xuống giường đáp lễ lại: "Cảm ơn sư phụ Đức Tín."

Tôi suy nghĩ một lúc, mở lòng bàn tay ra, Kim Giáp tướng quân từ trong lòng bàn tay tôi bò ra: "Sư phụ Đức Tín, con bọ hung vàng này là vật rất trân quý, con không có công không dám nhận....."

"Nữ thí chủ không cần để ở trong lòng, con bọ vàng này cũng không phải của tôi, là một vị cố nhân nhờ tôi tạm thời giữ hộ, đưa nó cho cô, cũng coi như là vật hoàn về chủ cũ."

Vật hoàn về chủ cũ?

Tôi kinh ngạc: "Sư phụ, chẳng lẽ ngài biết bà nội của con?"

Đức Tín cười hai tiếng: "Không phải của bà nội cô đâu".

Tôi càng ngạc nhiên hơn, không phải của bà nội tôi? Vậy là của ai?

Đức Tín chắp tay trước ngực, niệm một câu pháp hiệu, nói: "Phật nói: Không thể nói, không thể nói."

"Thẩm Diệp, cùng ta trở về rồi tự mình tĩnh tâm suy nghĩ." Đức Tín lớn tiếng nói.


Lúc Thẩm Diệp rời đi, hắn quay lại nhìn tôi thật sâu, dường như rất không cam tâm, nhưng lại không thể làm trái lời sư phụ, chỉ có thể im lặng đi theo sư phụ Đức Tín, biến mất ngoài cửa sổ.

Tôi lúc này mới xem như nhẹ nhàng thở ra, có sư phụ Đức Tín ở đây, tôi không còn phải lo Thẩm Diệp tiết lộ bí mật của mình nữa, cuối cùng tôi cũng có thể trở về nhà.

Bên trong tủ quần áo đều là quần áo nam nên tôi tìm đại một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào rồi vội vã ra khỏi cửa, nhìn biển chỉ đường thì phát hiện nơi này nằm ở phía tây Hồng Kông, cách rất xa biệt thự của Chu Nguyên Hạo.

Trong túi còn ít tiền nên tôi bắt taxi về, đi ngang qua công viên giải trí thấy rất nhiều người qua lại, trông giống mấy tên xã hội đen như trong TV. Đột nhiên, tôi nhìn thấy Ôn Noãn trong đám đông, vội vàng yêu cầu tài xế dừng lại, Ôn Noãn nhìn thấy tôi, kinh hỉ đến mức suýt rơi nước mắt.

Sau khi hỏi kỹ tôi mới biết, lúc mua vé cô ấy được một tấm vé bình thường, tôi nói muốn đi vòng quay ngựa gỗ, nhưng khi tôi bước vào xe ngựa bí ngô thì sau đó đã không thấy đâu, cô ấy đã cố gắng hết sức để tìm tôi nhưng không thấy.

Cô ấy báo cáo với cấp trên, người của cấp trên cử xuống còn chưa đến thì nhìn thấy mấy người chúng tôi xuất hiện trên tàu lượn siêu tốc bị bỏ hoang. Cô ấy vội vàng chạy đến cứu, nhưng chỉ trong chốc lát, tôi và Thẩm Diệp lại biến mất, chỉ còn lại tên mập Trương Trì vẫn đang lơ lửng trên không kêu cứu.

"Cô Khương, nhìn thấy cô không sao, thật tốt quá." Trương Trì vừa nói vừa cầm chiếc khăn tay mới lau mồ hôi.

Tôi nói chuyện vui vẻ với anh ta rồi hỏi Ôn Noãn: "Những tên xã hội đen này là thế nào vậy....?"

Chưa dứt lời, một thanh niên mặc tây trang màu đen đã tiến tới và kính cẩn chào Trương Trì: "Đại ca".

Đại ca?

Tôi ngạc nhiên nhìn Trương Trì, một tên mập mạp, ngoại hình kém hấp dẫn, tuổi còn trẻ như vậy, lại là lão đại của xã hội đen à?

Trương Trì cười nói: "A Thành, bảo anh em giải tán đi, đã tìm thấy cô Khương rồi."

"Dạ." A Thành cúi đầu bước đi.

Ôn Noãn nói với tôi, Trương Trì là lão đại của bang Long Hưng, là con trai thừa kế cơ nghiệp, bố anh ta vừa qua đời vì bạo bệnh cách đây vài ngày, lúc trước anh ta du học ở nước ngoài, hiện nay trở về tiếp quản công việc của gia đình.