Editor: Yuri Ilukh

Sáng sớm, Viêm Khải đi mua đồ ăn sáng về thì thấy Mãn Tình đang cầm bình tưới nước cho cây trên ban công lầu hai.

"Xuống ăn thôi" Viêm Khải nâng bữa sáng trên tay lên.

"Ồ, xuống ngay" Mãn Tình tưới nốt mấy chậu hoa cuối cùng, cô không thay quần áo mà mặc cả đồ ngủ đi xuống lầu, "Anh mua gì vậy?"

"Bánh chẻo chiên và đậu hũ" Viêm Khải vừa lấy bánh chẻo vừa nói.

"Có phải anh mua của chú Lý ở cửa khu nhà không? Nhà bọn họ bán bánh chẻo chiên thơm nhất". Mãn Tình nghe mùi thơm nói "Tôi đi rửa tay".

"Tiện tay lấy cái đĩa luôn nha" Viêm Khải nói, anh mắt lơ đãng đảo qua phía sau lưng Mãn Tình, mắt anh lóe lên tia sáng, dấu vết màu đen kia là gì?

"Đã biết" Mãn Tình không hề phát hiện sự khác thường của Viêm Khải, đồng ý rồi rất nhanh đi đến phòng bếp cầm 1 cái đĩa ra, cô còn thuần thục lấy túi dấm ra đổ vào đĩa. "Giấm của nhà chú Lý không biết được pha chế thế nào mà thơm hơn hẳn chỗ khác... Anh đang nhìn gì vậy?"

Đột nhiên nhận thấy Viêm Khải đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, Mãn Tình lập tức xoay người phòng thủ, kéo kéo áo ngực. Không lẽ cô ăn mặc quá gợi cảm, khiến cho người đàn ông này suy nghĩ bậy bạ? Mãn Tình không khỏi cúi đầu liếc nhìn ngực cô.

"Tôi đang nhìn sau lưng cô" Những lời này nghe như đang trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Mãn Tình, nhưng phối hợp với động tác của Mãn Tình bây giờ thì có chút xấu hổ. Có vẻ như ẩn ý muốn nói: Đừng tự mình đa tình nữa, tôi không có hứng thú với ngực của cô.

Mãn Tình không chịu nổi, khuôn mặt già nua đỏ lên: "Anh thật biếи ŧɦái, mới sáng sớm sao lại nhìn chằm chằm lưng người ta".

"Trên lưng cô có một dấu vết, nhìn giống như một đóa hoa" Viêm Khải nhìn lưng Mãn Tình trong chốc lát.

"Dấu gì? Đó là hình xăm, hình hoa hồng máu". Không phải nói Linh Ma Giới giống Trái Đất, chỉ nhiều ma vật hơn thôi sao.

"Hình xăm gì?"

"Là một hình thức xăm mình, dùng mực xăm trên da theo hình dáng khác nhau. Hình của tôi là hoa hồng máu".

"Đóa hoa này là cô cố ý vẽ lên?" Viêm Khải dùng giọng nói tràn ngập kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, ban đầu tôi định xăm cả 1 bụi hoa hồng lên lưng, nhưng sau đó nghĩ xấu quá nên chỉ xăm 1 bông thôi." Đây là điều duy nhất được gọi là khôn ngoan trong số rất nhiều hành động trong thời kì phản nghịch của cô.

"Cô...."

"Reng...reng...reng"

Ngay khi Viêm Khải định nói thêm gì đó thì có tiếng điện thoại vang lên trên tầng.

"Tôi không cầm theo điện thoại xuống đây sao? Tôi đi nghe điện thoại." Mãn Tình phát hiện cô để quên điện thoại di động trên tầng nên đứng dậy chạy đi.

Ánh mắt Viêm Khải nhìn theo bóng lưng của Mãn Tình, nhìn chằm chằm vào hình xăm đẹp đẽ dưới bả vai cô, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, "Thật không ngờ, ở Linh Ma Giới mọi người đều tránh có vết  đen trên người, vậy mà nó lại là biểu tượng của vẻ đẹp trên Trái Đất, thật sự thú vị".

Một lúc sau, Mãn Tình thay quần áo bước xuống tầng, trực tiếp đi ra cửa.

"Cô muốn ra ngoài à?" Viêm Khải hỏi.

"Ừm, ba tôi đột nhiên từ nước ngoài trở về. Tôi phải về nhà một chuyến. Anh chỉ có thể đi gặp Tiểu Dịch một mình thôi, có việc gì có thể gọi cho tôi" Mãn Tình vừa thay giày vừa nói.

"Cô không ăn sáng nữa à?"

"Không ăn". Thay giày xong Mãn Tình lấy chìa khóa xe máy ở gần cửa, đẩy cửa bước ra ngoài, chỉ một lúc sau có tiếng xe máy truyền đến từ ngoài cửa.

Viêm Khải nhìn bữa sáng dư ra trên bàn, quyết định cất vào tủ lạnh, để dành cho bữa tối hôm nay. Không còn cách nào, tiền không đủ, từ khi nào mà Viêm Khải phải sống một cuộc sống nghèo khó như vậy.

Về nhà? Trong nhà của Mãn Tình chắc chắn có hồn sư, không biết cô có bị người nhà phát hiện ra là đã thức tỉnh hay không. Tịnh Hồn sư mới thức tỉnh mà đem nuôi thả như vậy rất nguy hiểm, rất nhiều ma vật đang chờ ăn thịt cô, anh cũng đã gϊếŧ hàng chục con trong số đó.

Thôi quên đi, nếu không ai phát hiện thì anh lại có tâm thêm chút, trước khi rời đi thì dọn dẹp hết những con ma vật xung quanh. Suy cho cùng thì ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì cũng nên có lòng với người ta tí.

_______

Trang viên nhà họ Lâm.

So với cảnh khi những người còn lại nhà họ Lâm trở về, Mãn Tình trở về có vẻ im ắng hơn nhiều, chỉ gật đầu với bảo vệ ở cửa rồi tự mình đi vào. Đỗ xe vào bãi đỗ, Mãn Tình cởi mũ bảo hiểm, đang định đi vào thư phòng tìm người bố đột ngột trở về của cô thì bỗng nhiên bên trái vang lên âm thanh quen thuộc.

"Vèo! Vèo!"

Đây là âm thanh của mũi tên bay trong không khí.

Ai đó đang bắn cung? Ở nhà này không có ai bắn cung ngoài cô, mà cô cũng lâu rồi không bắn cung ở nhà.

Là ai vậy?

Để mũ bảo hiểm xuống, Mãn Tình tò mò đi tới, đi xuyên qua một mảng cây cối, Mãn Tình thấy được sân bắn cung do mình bố trí. Đây là cô tự làm ở nhà để chuẩn bị cho cuộc thi bắn cung cấp quốc gia, sau khi bị đuổi khỏi đội tuyển của tỉnh thì cô cũng không tới đây nữa.

Mặc dù ở nhà quản gia không chăm sóc cô nhiều nhưng vẫn sẽ chuẩn bị tốt những thứ cần thiết, cơ sở vật chất trong trường bắn được thay mới hằng năm nên thiết bị ở đó vẫn rất tốt.

Lúc này, một thanh niên tóc dài, mặc đồ đen đang đứng ngay trước bia, cúi đầu bắn tên.

Mũi tên này đến mũi tên khác, bắn ngẫu nhiên nhưng đều trúng hồng tâm. Đối với môn bắn cung Mãn Tình cũng được coi là vận động viên suýt chút nữa được chọn vào đội tuyển quốc giá, cho nên cô có thể đánh giá người đàn ông này là một cao thủ.

"Bộp, bộp, bộp" Mãn Tình không khỏi tán thưởng.

Nhạc Minh đang bắn cung gϊếŧ thời gian, nghe có người vỗ tay liền kinh ngạc quay đầu lại thì thấy một cô gái tóc ngắn lanh lợi đang đứng dưới bóng cây. Mái tóc ngắn của Mãn Tình tung bay trong gió, đôi mắt to mang theo nụ cười tán thưởng khiến người ta cảm thấy rất gần gũi. Người thật trông đẹp hơn trong ảnh một chút, Nhạc Minh tự nhận xét.

Đến tìm mình nhanh vậy, nhìn qua có vẻ như có ấn tượng không tồi với mình. Xem ra cô con gái cả nhà họ Lâm cũng không chán ghét mình, trong lòng Nhạc Minh không phân biệt được là vui sướng hay là bất lực. Tuy rằng đã chấp nhận sự thật rằng mình chỉ là một người bình thường, nhưng trong lòng Nhạc Minh không hoàn toàn chấp nhận điều đó.

Nhưng đến Trái Đất là để kết hôn, đã đồng ý rồi thì không thể đổi ý được.

"Xin chào" Sau khi hiểu ra điều này, Nhạc Minh để cây cung trong tay xuống, bước tới đưa tay về phía Mãn Tình, "Tôi là Nhạc Minh, vị hôn phu của cô, tôi hy vọng chúng ta có thể hòa thuận trong tương lai."

"Anh..." Bàn tay đang duỗi ra của Mãn Tình đột nhiên cứng đờ, câu chào trong miệng cô đột nhiên chuyển giọng hỏi "Anh nói gì? Vị hôn phu của ai?"

Thấy biểu hiện của Mãn Tình không đúng, Nhạc Minh có chút không rõ hỏi "Cô không biết?"

"Biết cái gì? Vị hôn phu, anh là ai?" Mãn Tình kinh ngạc hỏi.

"..." Xem ra cô còn chưa biết, Nhạc Minh nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Anh vẫn luôn cho rằng Mãn Tình đã biết chuyện này vào buổi sáng rồi, vì vậy bác Lâm mới trực tiếp đưa anh tới Trái Đất, nhưng hình như không phải vậy.

Cô không biết nên giải thích thế nào, nhưng những thông tin anh tiết lộ cũng đủ để Mãn Tình đoán già đoán non rồi: "Thì ra sáng nay gọi tôi trở về là để sắp xếp cho buổi hẹn hò này."

Giọng nói đầy tức giận bị kìm nén, Nhạc Minh không khỏi liếc nhìn cô gái đang tức giận.

"Anh nhìn cái gì?" Mãn Tình tức giận, lúc đầu nhìn thì người này chỉ có chút mặt người dạ thú, giờ nhìn lại thì như cái móng heo lớn đang thèm nhỏ dãi, "Cẩn thận tôi đánh anh đấy".

"..." Nhạc Minh chưa từng bị ai coi thường, tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Bác Lâm nghĩ là con gái lớn của ông ấy hiền lành, đức hạnh, nhưng Lâm Hạo lại nói chị gái cậu rất mạnh mẽ, xem ra Lâm Hạo nói đúng rồi.

Mãn Tình cũng lười để ý đến đối phương, xoay người đi về phía biệt thự, hung hăng xông vào thư phòng, khí thế cuồng bạo khiến bố Lâm nhíu mày.

"Sao con vào mà không gõ cửa?" Bố Lâm bất mãn nói, ông cũng không tiếp xúc nhiều với cô con gái lớn này, nhưng hình ảnh của cô trong lòng ông vẫn là một người rất dịu dàng.

"Bố" Mãn Tình là người không thể giấu diếm tâm trạng, chuyện này lại liên quan đến sự kiện quan trọng cả đời nên cô càng thêm sốt ruột, trực tiếp hỏi: "Nghe nói người đã chuẩn bị cho con 1 vị hôn phu?"

"Con đã gặp Nhạc Minh rồi?" Bố Lâm chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng vậy, Nhạc Minh là vị hôn phu mà bố đã chọn cho con".

"Bố chọn cho con? Bố, con mới là người kết hôn" Mãn Tình không khỏi nhắc nhở.

"Không..." Mãn Tình thức giận cười nhạc, cô nhắc nhở bố mình mà ông làm như không nghe thấy gì "Ý con là, bố, Đại Thanh đã sớm diệt vong, bây giờ là thời đại mới, ép duyên là trái pháp luật".

Bố Lâm nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của con gái, ở Linh Ma Giới, một người bình thường không có hồn lực không có tư cách để chống lại quyết định của gia tộc. Hơn nữa, người mà ông chọn cho Mãn Tình là một cựu Chiến Hồn sư, đây là một cuộc hôn nhân cực kỳ hiếm có.

"Xem ra là bố vẫn không hiểu, vậy con nói thẳng, bất kể là kết hôn hay hẹn hò mù quáng, dù sao thì con cũng không đồng ý" Mãn Tình cảm thấy lần này cô đã nói đủ rõ ràng.

"Đây là sự sắp xếp của gia tộc" Bố Lâm lúc này đã hiểu chuyện nhưng ông không thể đồng ý.

"Sắp xếp của gia tộc?" Trước đây gia tộc luôn mặc kệ sự tồn tại của cô, Mãn Tình kìm nén, không coi trọng thì không coi trọng, nhưng sao có thể quyết định chuyện của cô thuận tay như vậy, chuyện này cô không nhịn được, "Con không đồng ý".

"Vậy thì con phải cắt đứt quan hệ với gia đình." Bố Lâm ngập ngừng nói.

Trong lòng Mãn Tình lạnh lẽo, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi, "Bố, con vẫn luôn muốn hỏi bố, con với Lâm Nguyệt và Lâm Hạo có gì khác nhau? Sao bố lại đối xử với bọn con khác nhau như vậy?"

"Con không thể so sánh với họ được" Bố Lâm không chút nghĩ ngợi trả lời, sự phân chia hồn lực đã định Mãn Tình cùng Lâm Nguyệt và Lâm Hạo không phải là người cùng một thế giới.

"Được rồi, con hiểu rồi" Mãn Tình hoàn toàn từ bỏ, sau một hồi nhếch mép, cô rất đơn giản đồng ý "Con đồng ý cắt đứt quan hệ".

"Con..." Bố Lâm sửng sốt.

"Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không liên quan gì đến nhà họ Lâm. Dù sao thì từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ mang họ Lâm". Mặc dù Mãn Tình biết cô bị loại khỏi nhà họ Lâm, nhưng khi cô nói ra điều này cũng không thể ngăn mắt mình ướt. Để tránh bố Lâm phát hiện ra, Mãn Tình xoay người chạy ra khỏi thư phòng mà không đợi bố Lâm phản ứng.

"Mãn Tình..." Bố Lâm kinh ngạc nhìn về phía cửa trống trơn, ông vẫn không hiểu quyết định của mình có gì không đúng. Ông đang làm việc tốt cho con bé, chỉ khi để con bé kết hôn với Nhạc Minh thì nó mới có thể được gia tộc công nhận. Không phải nó vẫn luôn muốn cùng gia đình đi Linh Ma Giới sao?

"Thưa ngài" Quản gia đang bưng nước đứng ở cửa, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của bố Lâm, cuối cùng không nhịn được nói "Cô chủ Mãn Tình lớn lên ở Trái Đất".

Đồng tử của bố Lâm co rụt lại một hồi, ông mới chợt phản ứng lại: Lúc đầu bỏ con bé lại ở Trái Đất, không phải là để tránh sự phân cấp ở Linh Ma Giới sao? Nhưng sau khi ở Linh Ma Giới một thời gian dài, ông đã quên mất ý định ban đầu của mình.

Mãn Tình chạy về bãi đậu xe, đụng phải Nhạc Minh đang đợi ở đó, nghĩ đến chuyện vừa rồi Mãn Tình thái độ cũng không tốt, cô không chào anh, vượt qua Nhạc Minh định lái xe rời đi.

"Xem ra cô không đồng ý" Nhạc Minh quan sát lời nói và vẻ mặt của cô.

"Đúng vậy, hiện tại tôi không còn liên quan gì đến nhà họ Lâm. Anh muốn kết hôn thì tìm Lâm Nguyệt đi" Mãn Tình lạnh lùng nói.

"Lâm Nguyệt? Tôi không dám nghĩ đến" Lâm Nguyệt là cô gái kiêu hãnh trong Linh Ma Giới, thời điểm anh còn hồn hạch cũng không chắc là cưới được cô đâu.

Có ý gì? Lâm Nguyệt thì không dám nghĩ tới mà khi làm vị hôn phu của mình thì lại tự đắc, thật là chó chê mèo lắm lông. Mãn Tình tức giận, không có hứng thú cãi nhau với người không liên quan, khởi động xe rời đi: "Tránh ra".

"Chờ 1 chút" Nhạc Minh đột nhiên lấy trong túi áo ra một chuỗi trang sức đưa cho Mãn Tình, "Đây là Lâm Hạo nhờ tôi mang đến cho cô".

"Tiểu Hạo?" Mãn Tình sửng sốt.

"Ừ" Nhạc Minh giải thích, "Lâm Hạo nói cho dù cô có đồng ý kết hôn hay không thì cũng giao cái này cho cô"

Nguyên văn lời của Lâm Hạo là: "Chị luôn muốn biết em đi học ở đâu, mặc dù em không thể đưa chị ấy đến đây nhưng em muốn đưa cho chị ấy chìa khóa để mở cửa tới đây, dù cho chị ấy không bao giờ có thể mở cửa. Đây là Xuyên Giới thạch, là em dùng toàn bộ giá trị cống hiến của mình để đổi. Anh Nhạc Minh, nhờ anh đưa cho chị em. Nếu chị ấy đồng ý kết hôn thì bố em sẽ đưa chị ấy tới đây, còn nếu chị ấy không đồng ý thì để chiếc chìa khóa này cho chị ấy làm kỉ niệm."

"Cảm ơn" Lâm Hạo là kỷ niệm duy nhất của Mãn Tình ở nhà họ Lâm, cô vươn tay nhận lấy món đồ, nhìn nó rồi treo lên móc chìa khóa chưa từng rời khỏi người.

"Không có gì"

Nhìn người thanh niên tuấn tú, Mãn Tình suy tư một chút rồi nói với anh "Tôi từ chối kết hôn không liên quan gì đến anh. Dù là ai tôi cũng sẽ từ chối".

"Tôi hiểu" Nhạc Minh cười, khi hồn hạch vỡ anh đã hiểu hết nỗi tuyệt vọng trên đời này, chuyện này thì có là gì đâu.

"Tạm biệt". Mãn Tình không ở lại nữa, nổ máy xe, đi khỏi trang viên nhà họ Lâm.

Tác giả có chuyện muốn nói: Cuối cùng cũng cắt đứt quan hệ.