Độc xà bộ tộc không mấy nương tay với chủng loài không phải tộc của mình, càng đừng nói là nhân loại muốn trộm mộ, Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất hạ khẩu không lưu tình một chút nào.

Trong số mười lăm người thì người đàn ông trung niên có tay chân linh hoạt nhất, lúc Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất xuất hiện, đồng tử người đàn ông trung niên liền co rụt lại, vừa tránh né hai xà tiến công vừa chạy trốn. Mà Vương Nham Chân luôn luôn theo sát bên người người đàn ông trung niên, nhất thời cũng không gặp nguy hiểm.

Mặc Đại Nhất đúng thật là lợi hại, chỉ cần một ngụm nọc độc là có thể phóng ngã một người, nhưng mà người đi trộm mộ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, ừm, ta không thể ngăn cản nọc độc của ngươi, nhưng quần áo của ta thì có thể! Loại trang phục chuyên môn dùng để ngăn cản ngoại lực này đương nhiên rất nặng, đại bộ phận đều có kim loại gia công, nhưng bây giờ không có ai oán hận quần áo này quá nặng rất kín gió, thậm chí còn cảm tạ trước đó Vương Nham Chân để bọn họ mang trang bị lên đầu. Đương nhiên người gặp phải Mặc Lão Đại sẽ không có may mắn như vậy, răng Mặc Lão Đại sắc đến mức có thể xuyên thấu quần áo những người này mặc, nhưng dù sao Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất chỉ là hai con rắn, thật đúng là đẻ vài người đào tẩu, người đàn ông trung niên và Vương Nham Chân là hai trong số đó.

Mặc Lão Đại âm tình bất định, trầm giọng nói: “Đuổi theo!”

Mặc Đại Nhất nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Hay là về trước đã, phải nhanh chóng thông báo cho các tộc nhân khác.”

Mặc Lão Đại liếc Mặc Đại Nhất một cái: “Ngươi quên ta đã đáp ứng với Tiểu Tiểu phải mang một tên trở về sao?”

Mặc Đại Nhất: “…”

Mặc Lão Đại lại nói: “Đuổi theo, ngươi giết chết hết những người kia, còn kẻ Tiểu Tiểu cần ta sẽ đi bắt.”

Nói xong, Mặc Lão Đại dẫn đầu nhằm về một phương hướng của một nhóm người chạy trốn, mà phương hướng đó, đúng là hướng người đàn ông trung niên cùng Vương Nham Chân chạy trốn. Mặc Đại Nhất thì đi về một hướng khác.

“Chú Từ, rắn ở trong mộ thật đáng sợ! Chúng ta nên đi ra ngoài đi!” Vương Nham Chân dù trấn định thế nào thì cũng chỉ là người trẻ tuổi, gặp được chuyện như vậy vẫn khó nén sợ hãi.

Tốc độ của người đàn ông trung niên không chậm lại chút nào, thở cũng coi như vững vàng, dù sao cũng là người lăn lộn nhiều năm trong giới trộm mộ, luận về trấn định thì nhất định mạnh hơn Vương Nham Chân không chỉ một ít, người đàn ông trung niên không nói gì, nhưng lúc chạy lại liếc Vương Nham Chân một cái, ở trong lòng tự giễu, đi ra ngoài? Chỉ sợ còn chưa đi ra đã bị rắn đuổi theo cắn chết! Tốc độ của con người có thể so với rắn sao? Càng nghĩ, người đàn ông trung niên càng cảm thấy tuyệt vọng.

Người đàn ông trung niên hiểu đúng, dù ông ta và Vương Nham Chân có chạy trốn mau hơn nữa thì cũng vô pháp nhanh hơn Mặc Lão Đại đã trở thành tộc trưởng bây giờ. Chỉ một lát sau, Mặc Lão Đại đã đuổi sát phía sau hai người. Phía sau truyền đến tiếng rắn bò khiến hai người không rét mà run.

Người đàn ông trung niên cắn răng một cái, dừng bước hô lớn: “Chúng ta chạy không lại nó ! Liên thủ cùng nhau giết chết nó đi!” Vương Nham Chân do dự một chút cũng kiên trì dừng lại, nếu chỉ còn lại một mình, hi vọng chạy thoát càng nhỏ, còn không bằng liên thủ với chú Từ giết chết con rắn kia, như vậy chạy đi mới có hi vọng lớn hơn.

Nhưng dù người đàn ông trung niên và Vương Nham nghĩ như thế nào thì Mặc Lão Đại đuổi gần ngay trước mắt cũng là sự thật không thể tranh cãi, Mặc Lão Đại thấy hai người không chạy trốn mà dừng lại cũng không có vội phát động công kích, mà là nghiêm túc đánh giá hai nhân loại trước mắt.

Ưm, mang người nào về cho Tiểu Bạch Si đây? ánh mắt Mặc Lão Đại không ngừng quét giữa hai người, thật đúng là không dễ quyết định, hai cái đều xấu như nhau! Mặc Lão Đại do dự trong chốc lát, rốt cục hạ quyết tâm, người nào công kích mình trước thì giết người đó, còn lại mang về! Tiểu Bạch Si từng nói qua kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, công kích mình trước nhất định không phải tuấn kiệt! Mang về một “Tuấn kiệt” như vậy Tiểu Bạch Si nhất định sẽ thỏa mãn!

Ánh mắt Mặc Lão Đại khiến cho người đàn ông trung niên và Vương Nham Chân càng áp lực và khẩn trương, thậm chí Vương Nham Chân còn có ảo giác, con rắn đen tráng kiện trước mắt này có trí tuệ !

“Cháu trai, chú công kích trước, cháu lén lút chạy ra sau lưng con rắn đen đánh lén nó! Nhớ kỹ, nhất định không thể bối rối.” Người đàn ông trung niên thấp giọng dặn dò Vương Nham Chân, ánh mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm Mặc Lão Đại.

Mặc Lão Đại nghi hoặc lắc lắc cái đuôi, muốn đánh lén ta có cần phải nói ra không? Mình cũng nghe được! Vậy còn gọi là đánh lén sao? Nhưng Mặc Lão Đại đã biết nên giết người nào mang về người nào .

Nhìn nhân loại xấu xí mình muốn mang về tự cho là không bị mình phát hiện lặng lẽ lui về phía sau vài bước, Mặc Lão Đại cảm thấy thật sự không hiểu ra làm sao cả, nhưng nếu nhân loại thích như vậy thì cũng chẳng sao, Mặc Lão Đại dựa theo kế hoạch của người đàn ông trung niên chậm rãi bò đến chỗ ông ta.

Lòng bàn tay của người đàn ông trung niên đã đầy mồ hôi, lấy lại bình tĩnh, từ thắt lưng lấy ra súng lục, nhắm ngay Mặc Lão Đại. Mặc Lão Đại nhìn nhìn thứ trong tay đối phương, nhớ vừa rồi lúc mình và Mặc Đại Nhất liệp sát những người này thì quả thật có người lấy ra vật này, nhưng thứ này có vẻ không dung được, dù đánh vào Mặc Đại Nhất thì trên người cũng chỉ đau trong chốc lát, thật không biết nhân loại trước mặt lấy thứ này ra làm gì.

Mặc Lão Đại có chút không kiên nhẫn chơi trò chơi này, mặc dù đây đối với người đàn ông trung niên và Vương Nham Chân lại là một hồi sinh tử. Mặc Lão Đại dẫn đầu phát động công kích.

Mặc Lão Đại lấy đĩnh đuôi chống đỡ, từ đuôi dùng sức đập xuống mặt đất khiến thân rắn bật lên, trong chớp mắt liền đánh đến trước mặt người đàn ông trung niên, mở rộng miệng, răng nọc dưới ánh mặt trời có vẻ trong suốt bóng loáng, người đàn ông trung niên vội vàng đưa tay nhắm ngay bảy tấc của Mặc Lão Đại, bóp cò súng, một viên đạn bắn về phía Mặc Lão Đại. Đồng tử Mặc Lão Đại co rụt lại, hơi nghiêng người ở giữa không trung, viên đạn vừa lúc bay xượt qua, giờ phút này khoảng cách giữa hai bên không đến một mét rưỡi, người đàn ông trung niên vội vàng lùi lại vài bước, cố gắng rời xa Mặc Lão Đại. Nhưng đừng quên chiều dài của Mặc Lão Đại còn hơn mười mét! Mặc Lão Đại duỗi thẳng thân mình ở giữa không trung, lúc người đàn ông trung niên sắp rời khỏi phạm vi công kích của mình thì cắn mạnh lên cổ người đàn ông trung niên, giờ phút này Vương Nham Chân ở phía sau mới công kích, Mặc Lão Đại liếc mắt về sau một cái, cái đuôi đánh về phía Vương Nham Chân. Vương Nham Chân bay thẳng đánh vào gốc cây đại thụ khô.

Mặc Lão Đại buông người đàn ông trung niên ra, giờ khắc này người đàn ông trung niên đã vô pháp xoay chuyển trời đất, nọc độc của Mặc Lão Đại đã thẩm thấu vào trong máu người đàn ông trung niên.

Vương Nham Chân bị ném xuống dưới tàng cây giờ phút này vô cùng sợ hãi, không có tâm tư quan tâm người đàn ông trung niên sống hay chết, đứng lên co chân bỏ chạy, Mặc Lão Đại hét lớn một tiếng: “Đứng lại!”

Sau đó… Sau đó Vương Nham Chân choáng váng.

Mặc Lão Đại có chút không vui, nhìn thấy Vương Nham Chân đứng nguyên tại chỗ mà ngây dại, cảm thấy nhân loại mình để lại là một tên ngốc, không khỏi có chút hối hận đã giết chết người vừa rồi, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, dù sao cũng phải mang về cho Tiểu Bạch Si một tên! Mặc Lão Đại vòng hai vòng xung quanh Vương Nham Chân, thấy Vương Nham Chân còn không lấy lại tinh thần, không kiên nhẫn dùng cái đuôi đánh Vương Nham Chân vài cái.

“Hoàn hồn chưa hoàn hồn chưa! Hoàn hồn thì đừng ngốc ra đó nữa!”

Từ dưới chân truyền đến giọng nói rõ ràng khiến Vương Nham Chân thật sự hiểu rõ tất cả chuyện này không phải mình đang nằm mơ, mình đi xà mộ, sau đó thành công tiến nhập vào xà mộ, một đội mười lăm người cẩn thận từng tí sắp bảy ngày mới vượt qua một ngọn núi, hơn nữa còn chưa tìm được mộ chủ ở nơi nào, lúc đầu mọi thứ đầu tốt, ai ngờ lại bị rắn công kích, bên mình có mười lăm người, nhưng hai con rắn đã khiến cho bọn họ trốn chết, lần này mình tin cậu vào chú Từ nhất, thế nhưng cũng đã chết! Mà bây giờ, con rắn công kích mình lại nói ! Nói chuyện! Nói rất chuẩn tiếng người! Tiếng người mình có thể nghe hiểu!

“Lão Đại, chỗ ngươi thế nào?” Mặc Đại Nhất từ trong bụi cỏ chui ra.

“Bắt được một tên, nhưng có cảm giác hơi ngốc.” Mặc Lão Đại buồn bực nhìn Vương Nham Chân, “Ngươi đuổi được tới mấy?”

Mặc Đại Nhất nói : “Đuổi một tên, chờ ta giết chết muốn đuổi theo những nhân loại còn lại thì ngửi không thấy mùi khó ngửi của nhân loại nữa, ta đành phải đến tìm ngươi.”

Vương Nham Chân nghe hai xà đối thoại mà buồn bực, mùi chúng nó nói là bí chế dùng để che dấu mùi cơ thể của nhà họ Vương, vốn mình và chú Từ cũng có thể có dùng, nhưng vừa rồi mới đại hỗn chiến nên để mất.

“Còn vài nhân loại đã đào tẩu.” Mặc Lão Đại trầm giọng nói, “Tuyệt đối không thể buông tha những người tự tiện xông vào cổ mộ. Chúng ta đi về chỗ Tiểu Tiểu trước rồi trao đổi sau.”

Mặc Đại Nhất đồng ý: “Vậy nhân loại này làm sao bây giờ?”

Mặc Lão Đại nói: “Để hắn đi phía trước, chúng ta nói cho hắn biết đường.”

Vì thế Vương Nham Chân nơm nớp lo sợ đi phía trước, Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất đi theo sau Vương Nham Chân.

“Tên này đi quá chậm đi!” Đi hơn nửa ngày sau, Mặc Đại Nhất rốt cục nhịn không được mà oán hận.

Mặc Lão Đại cũng cảm thấy vậy: “Thật là quá chậm, sao nhân loại lại nhỏ yếu như vậy? Thật là kỳ quái!”

Trong trí nhớ truyền thừa của độc xà bộ tộc miêu tả cổ mộ này là do nhân tộc sáng tạo. Ở trong trí nhớ truyền thừa, nhân tộc rất là lợi hại, đồng thời cũng là đối tượng chúng độc xà phòng vệ nhất, nhưng lâu lắm lâu lắm không có nhân loại xuất hiện, chúng độc xà hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không biết nhân loại trông như thế nào! Nhưng lần này nhân loại xuất hiện làm Mặc Lão Đại thất vọng, nhân tộc, cũng chỉ có vậy.

“Có thể để tôi uống miếng nước được không?” Đi giữa ánh mặt trời chói chan ban ngày, Vương Nham Chân rốt cục nhịn không được mở miệng yêu cầu. Trải qua một hồi đại hỗn chiến và một hồi đào vong, còn đi thời gian dài như vậy, Vương Nham Chân thật sự vừa khát vừa đói, môi khô trắng bệch, trước mắt cũng mơ mơ hồ hồ, thậm chí đường trước mắt cũng thấy không rõ .

“Đi thôi đi thôi!” Mặc Lão Đại không kiên nhẫn lắc lắc cái đuôi, thật đúng là nhiều chuyện!

Lúc này Vương Nham Chân nào còn lo lắng Mặc Lão Đại có vui vẻ hay không, vội vàng úp sấp bên bờ sông nhỏ phía trước, cũng không quan tâm nước có sạch hay không, từng ngụm từng ngụm mà uống —— có lẽ là vì luôn đi bên bờ sông lại không thể uống một ngụm nước khiến Vương Nham Chân càng khát, mới nhịn không được mở miệng muốn uống nước.

Lúc sau lại đi gần nửa ngày, mặt trời gần xuống núi thì Mặc Lão Đại Mặc Đại Nhất và Vương Nham Chân mới đến gần chỗ Ngân Tiểu Tiểu.