Mặc Lão Đại không lãng phía thời gian quá nhiều ở chỗ kết giới, nói với Ngân Tiểu Tiểu là Lưu Chí Hâm và ông Tô sắp tới chân núi, thực ra trong đó còn có tâm tư của Mặc Lão Đại, nó không muốn tiếp tục để Ngân Tiểu Tiểu ở chỗ này, ai biết ngày nào đó lúc mình không để ý Ngân Tiểu Tiểu liền trộm chạy ra thì sao!

Mặc Lão Đại lại triệu tập một đám độc xà khác trông coi kết giới, do Mặc Đại Mặc lãnh đạo chỉ huy, vì thế Mặc Đại Mặc bị giữ lại, Mặc Lão Đại thì cõng Ngân Tiểu Tiểu đi tìm Lưu Chí Hâm và ông Tô .

Mặc Lão Đại đi không tính nhanh, dù sao nói Lưu Chí Hâm và ông Tô sắp tới chân núi là lừa Ngân Tiểu Tiểu, nếu nó và Tiểu Tiểu đến mà vài ngày sau Lưu Chí Hâm và ông Tô mới đến thì chẳng phải uy phong của mình đều quét rác sao?

Mặc Lão Đại cố ý lựa chọn con đường không đụng phải Lưu Chí Hâm và ông Tô, không ngờ lại ngoài ý muốn thu hoạch mười một nhân mạng.

Thì ra con đường Mặc Lão Đại lựa chọn này, đúng là hướng mười một người kiên trì nhất định phải nhập mộ kia. Đội này chứng thật là có bản lãnh thật sự, cũng nhìn ra ngọn núi cao nhất là nơi chôn dấu cổ mộ, bởi vậy liền xuất phát đến ngọn núi cao nhất, cũng là vận may của bọn họ tương đối tốt, chỉ không đến hai ngày lộ trình nữa là đến chân núi, cũng vẫn luôn không gặp phải độc xà, nhưng hiện giờ xem ra số phận đen đủi của bọn họ đều tập trung vào ngày hôm nay.

“Có rắn!” Một người tuổi còn trẻ tinh mắt, dường như lúc Mặc Lão Đại xuất hiện liền lập tức phát hiện Mặc Lão Đại, người còn lại động tác cũng không chậm, sôi nổi làm xong động tác phòng ngự, chỉ tiếc Mặc Lão Đại đến có chuẩn bị, đã sớm đặt Ngân Tiểu Tiểu ở nơi an toàn, giờ phút này đã không còn băn khoăn, mặc kệ trong tay nhân loại cầm vũ khí gì, trực tiếp liền nhằm phía nhân loại cách mình gần nhất.

Mười một người này coi như đoàn kết, đều nhiệt tình ngoan cố, nhìn thấy Mặc Lão Đại xông đến chỗ bọn họ vẫn không bị rối loạn trận tuyến, một người nhanh tay đã ném một quả lựu đạn về phía Mặc Lão Đại. Mặc Lão Đại đương nhiên sẽ không trực diện đánh lên, thân thể uốn éo mạnh trên không trung, mặt đưa ngược hướng lựu đạn bay tới.

Nhân loại lui về phía sau mấy bước tránh mảnh đạn nổ mạnh, thầm nghĩ con rắn đen kia phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đợi cho sương khói tán đi, mười một người hoảng sợ phát hiện con rắn kia chẳng những không chết, thậm chí vảy trên người còn không bị nổ ra một vết thương nào.

Đám người bắt đầu xôn xao, nhan tâm dĩ nhiên không xong, người dẫn đầu cắn răng quát: “Ném bom!”

Bom này vốn là để nổ tung cổ mộ, mang đến cũng nhiều, dùng ở trong này một ít cũng không sao, hơn nữa, nếu trước con rắn đen mặt này không chết, bọn họ vốn không cần dùng đến thuốc nổ đó!

Nghe được người dẫn đầu kêu như vậy, người cầm bom móc bom ra khỏi ba lô, ném về phía Mặc Lão Đại. Thân thể nhân loại làm bằng máu thịt, không đợi bom bị ném ra, mọi người liền cuống quít chạy trốn về một hướng, chỉ nghe “Ầm vang” một tiếng nổ thật lớn, mọi người đã chạy đến khoảng cách an toàn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi vừa rồi mọi người chiến đấu với Mặc Lão Đại đã muốn đã trở thành một đống hoang tàn.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nghĩ chắc con rắn đen kia đã chết rồi.

“A ——!” Đúng lúc mọi người thả lỏng hết sức, từ trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, nhìn lại, mọi người đều bị dọa hồn phi phách tán, con rắn đen vừa rồi cứ tưởng đã bị nổ chết, thế nhưng đã cắn chết một người.

“Thuốc nổ không nổ chết nó!”

“Con rắn này đã thành tinh !”

“Chạy mau! Mau!”

Nhất thời, mọi người hoàn toàn điên cuồng, giờ phút này làm sao còn quan tâm tìm kiếm cổ mộ tìm kiếm Trường Sinh cái gì, nếu ngay cả mạng còn không có, cho dù tìm được trân bảo chiếm được Trường Sinh thì còn dùng gì được? Người dẫn đầu có hò hét thế nào cũng không thể vãn hồi cục diện đã tan tác, nhưng lại không cam lòng thắng lợi sắp tới tay cứ mất đi như vậy, cắn chặt răng vẫn không buông tha balo của mình.

Nhưng người dẫn đầu vốn đã lớn tuổi lại mang nặng đi trước, không chạy vài bước đã bị Mặc Lão Đại cắn chết, người dẫn đầu đã tử vong chết không nhắm mắt, cho dù bị nọc độc chảy vào thân thể thì trong đầu vẫn tràn ngập ý niệm “Mình phải có được Trường Sinh!”.

Người kiên trì đi vào đều không thể thoát khỏi vận mệnh bị giết, cho dù bọn họ đắc ý chí lực cường đại cũng không thể làm gì, cũng như những người hối hận khi tiến xà mộ mà muốn rời khỏi, mọi nhân loại đều không ý thức được một vấn đề: khi bọn họ tiến vào xà mộ, sinh tử đã không phải do bọn họ quyết định! Muốn đi tới cùng hay muốn lui lại thì kết cục đều như nhau.

Cũng như Cơ Chiêu năm đó phóng hết máu tươi toàn thân lập lời thề độc, người mưu toan tiến vào cổ mộ, hoặc chết, hoặc bị cầm tù.

Nói đến đây dường như mọi chuyện đều trùng hợp, dù là Mặc Lão Đại đuổi tới kết giới ngoài ý muốn gặp phải tám người, dù mười mấy người hại Ngân Tiểu Tiểu bị thương khiến Mặc Lão Đại nộ sát, hay là lúc ban đầu Mặc Lão Đại gặp được đoàn người Vương Nham Chân, đều là trùng hợp, nhưng thật sự là trùng hợp sao?

Kết giới này vây độc xà bộ tộc nhưng lại không thể ngăn cản những sinh vật khác tiến vào, nó như một cõi thiên địa riêng nhưng cuối cùng vẫn chung một nhịp thở với ngoại giới. Dù là người thuận theo ý trời, hay là làm nghịch ý trời thì thiên đạo đều có tính toán của nó. Năm đó Cơ Chiêu vì dựng kết giới mà dâng lên chân mệnh thiên tử cùng quý khí mấy trăm năm của nhà Chu, đoạt Quỷ Giao Ngư trong miệng phụ vương, vét hết vạn vật quý hiếm của Chu thất, vây bảy dị xà, thụ oán khí của bộ tộc Quỷ Phương, khó khăn lắm mới hình thành kết giới này. Mở ra thần trí độc xà, có được trí nhớ truyền thừa là thiên đạo ban thưởng để thủ hộ cổ mộ, người đi vào không được chết già.

Vừa nhìn như vậy, cái gọi là trùng hợp cũng hơi có ý vị sâu xa.

Đây chỉ là một nhạc đệm nhỏ trên đường đi, Mặc Lão Đại không vì mười một người này mà lãng phí quá nhiều thời gian, những nhân loại vẫn kiên trì này ở trong mắt Mặc Lão Đại thật có chút buồn cười, lại càng không đáng giá được nhắc tới.

Mặc Lão Đại tính toán thời gian rất chuẩn, lúc Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại tới chân núi thì mấy giờ sau ông Tô và Lưu Chí Hâm cũng vừa tới chân núi này. Ông Tô và Lưu Chí Hâm không có lập tức lên núi mà dừng lại nghỉ ngơi ở chân núi.

Ông Tô và Lưu Chí Hâm bị độc xà dọc đường đi cố ý vô ý đuổi tới ngọn núi này. Mỗi khi ông Tô và Lưu Chí Hâm sắp lệch khỏi lộ tuyến thì sẽ có độc xà xuất hiện đuổi hai người chạy trở về đường đi lên ngọn núi. Lần một lần hai còn không có gì, nhiều lần hơn, ông Tô và Lưu Chí Hâm đã nhận ra có chỗ không thích hợp. Nhưng cho dù nhận ra thì cũng có ích gì? Vì mạng sống phải dựa theo ý của chúng độc xà. Ngay từ đầu ông Tô và Lưu Chí Hâm còn tưởng rằng độc xà sẽ ép bọn họ đến tuyệt lộ, nhưng cuối cùng lại dồn bọn họ đến chân ngọn núi này.

Hiện giờ ông Tô và Lưu Chí Hâm thực chật vật, trên người đầy bụi bẩn, quần áo cũng bị chúng độc xà “Uy hiếp” cắn nát nhiều chỗ, mặc dù không thiếu thức ăn cũng không thiếu nước, nhưng thời gian dài đi đường thì rõ ràng vẫn mỏi mệt.

Ông Tô không phải người trong nghề xác định vị trí mộ huyệt, phương diện này chỉ biết chút da lông, thân là đệ tử của ông Tô, Lưu Chí Hâm lại càng không hiểu. Ông Tô dựa vào hiểu biết da lông của mình có thể nhìn ra phong thuỷ ngọn núi này rất tốt, nếu nơi này quả thật có đại mộ thì khả năng đại mộ ở đây là cực cao.

Ông Tô nhìn ngọn núi trước mắt mà do dự, nếu kết quả thật sự như mình nghĩ, vậy vì sao bọn rắn lại đuổi mình và Chí Hâm tới nơi này? Không phải là để cho mình tiến mộ đi?

Nhưng những nghi vấn đó lúc nghĩ đến vật Trường Sinh trong mộ thì đều bị ông Tô lựa chọn quên lãng. Lực hấp dẫn của Trường Sinh thật sự là quá lớn, ông Tô thừa nhận cho dù là mình cũng không thể thoát khỏi loại hấp dẫn này.

Là bọn rắn buộc mình tới, không phải mình muốn đến, ông Tô an ủi mình như vậy, an ủi nhiều, ý nghĩ này liền biến thành điều đương nhiên, bạn xem, thân thể của tôi bị rắn uy hiếp, tôi không đi tới thì rắn sẽ cắn chết tôi, cho nên tôi buộc lòng phải đi về trước!

Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu tránh ở trong bụi cỏ, quan sát kỹ động tác của ông Tô và Lưu Chí Hâm. Phát hiện ông Tô và Lưu Chí Hâm quyết định muốn lên núi, Mặc Lão Đại cười lạnh một tiếng, nhân loại, quả nhiên là tham lam.

Mặc Lão Đại phát ra tộc trưởng chi lệnh với chúng độc xà ở trên núi, đương nhiên Ngân Tiểu Tiểu nghe vào tai chỉ là một hồi gầm loạn, ông Tô và Lưu Chí Hâm hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghe được âm thanh này, nhưng chúng độc xà trên núi đều nhận được mệnh lệnh Mặc Lão Đại.

“Tộc trưởng nói thả hai nhân loại vào núi.”

” Đúng vậy, còn nói đừng để nhân loại phát hiện chúng ta!”

“Nhưng vì sao tộc trưởng lại làm như vậy! Nhân loại nhỏ yếu như thế, trực tiếp giết chết là được!”

“Mệnh lệnh của tộc trưởng ngươi cứ nghe là được, hỏi nhiều làm gì!”

“Đúng vậy đúng vậy, tộc trưởng làm như vậy nhất định có đạo lý của nó!”



Chúng độc xà trên núi ngươi một câu ta một câu mà tám chuyện, ai bảo hoạt động giải trí của chúng độc xà quá ít, đương nhiên làn gió Bát Quái tương đối thịnh hành rồi!

Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu lén lút theo đuôi ông Tô và Lưu Chí Hâm. Mặc Lão Đại theo đuôi đương nhiên sẽ không bị ông Tô và Lưu Chí Hâm phát hiện, nhưng ánh mắt của Ngân Tiểu Tiểu lại không có chuyện như vậy . Mặc Lão Đại chỉ có thể chịu, cũng không thể biến Ngân Tiểu Tiểu trở nên cường đại giống mình, hơn nữa Ngân Tiểu Tiểu quan sát ông Tô và Lưu Chí Hâm vô cùng nhiệt tình, mười phút có chín phút nhìn chằm chằm bọn họ, dù có tiếp tục không nhạy bén cũng sẽ cảm thấy được.

“Sư phụ, thầy có cảm thấy phía sau có người… thứ gì đó đi theo chúng ta hay không?” Lưu Chí Hâm thừa dịp nghỉ trưa tiến đến trước mặt ông Tô nhỏ giọng hỏi.

Ông Tô vốn không thèm để ý: “Chắc là bọn rắn đọc đó, không phải chúng nó cứ đi theo chúng ta sao?”

“Cảm giác không quá giống.” Lưu Chí Hâm nhức đầu, thực nghi hoặc nhưng lại không biết nói như thế nào mới tốt, “Cảm giác này là rất… Nhiệt tình!” Thật ra Lưu Chí Hâm muốn nói có cảm giác như quấy nhiễu tình dục.

Được rồi, thật ra có chuyện như vậy, Lưu Chí Hâm này lúc trước làm Ngân Tiểu Tiểu bị thương, đương nhiên Ngân Tiểu Tiểu sẽ chú ý Lưu Chí Hâm tương đối nhiều, không phải, là khá nhiều, hơn nữa ai muốn nhìn chằm chằm một ông già mỗi ngày chứ, dù ông già này vẫn rất khỏe mạnh cũng không được, ánh mắt của Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên ngày nào cũng “bùng cháy” mà nhìn chằm chằm Lưu Chí Hâm .

Mặc Lão Đại cũng không để ý Ngân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm ai, ở trong mắt Mặc Lão Đại ông Tô và Lưu Chí Hâm đều là người chết, Ngân Tiểu Tiểu nhìn một người chết thì mình để ý làm gì? Hơn nữa, tư tưởng của Mặc Lão Đại có cấp tiến đến mức nào cũng không thể đem một nhân loại không cùng tộc của mình làm tình địch!

“À, có thể là…” ông Tô nghĩ nghĩ, trêu ghẹo, “Lần này tới rất có thể là con rắn cái.”

Lưu Chí Hâm: “…”

Lưu Chí Hâm cảm thấy chuyện cười này tuyệt không buồn cười!

Nhưng từ lúc ông Tô và Lưu Chí Hâm càng đi sâu vào núi thì ông Tô cũng cảm giác được có chỗ không bình thường. Đương nhiên không phải Ngân Tiểu Tiểu đổi mục tiêu bắt đầu nhìn ông Tô, mà là ông Tô cảm thấy được có rất nhiều con rắn nhìn mình và Lưu Chí Hâm chằm chằm.

Cảm giác của Ông Tô không thể nghi ngờ là chính xác. Ông Tô chắc chắn sẽ không nghĩ đến, hiện giờ mỗi ngày đều có độc xà đổi ca đến xem mình và Lưu Chí Hâm.

Bọn độc xà này tiến hoá chắc là rất thất bại. Chúng độc xà ở trong hang ổ bí mật vài ngày liền dần dần không chịu được, mỗi ngày đều nhàm chán như vậy, không bằng đi xem hai nhân loại vào núi kia để giết thì giờ! Mặc dù trên người ông Tô và Lưu Chí Hâm vẫn bôi dược vật dấu mùi, nhưng chúng độc xà cũng không ngu ngốc, trực tiếp tìm tộc trưởng là được, chẳng phải tộc trưởng đi theo hai nhân loại kia sao!

Vì thế mỗi ngày liên tục không ngừng có độc xà tới xem nhân loại trông như thế nào, được rồi, chúng độc xà nhàm chán rốt cục lại tìm được hoạt động giải trí mới cho mình.

Vừa mới đầu Mặc Lão Đại không quá vui vẻ, sau này cũng tùy chúng độc xà, dù sao đừng để ông Tô và Lưu Chí Hâm phát hiện chúng nó là được, nếu bị ông Tô và Lưu Chí Hâm phát hiện mỗi ngày có nhiều độc xà tổ chức thành đoàn thể đến xem bọn họ như vậy, chắc sẽ dọa chết bọn họ, càng đừng nói để bọn họ đi tìm cổ mộ trình diễn vở kịch hay.

Ông Tô và Lưu Chí Hâm tìm phía trước phía sau nhiều lần vẫn không phát hiện nơi phát ra ánh mắt quỷ dị này, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng may mà độ nhiệt tình của chúng độc xà cũng không phải rất cao, sau khi tổ chức thành đoàn thể đến thăm ông Tô và Lưu Chí Hâm hai lần, chúng độc xà đã mất hứng thú với ông Tô và Lưu Chí Hâm, những ánh mắt kia cuối cùng cũng biến mất khiến ông Tô và Lưu Chí Hâm an lòng.

Trên núi rất lớn, tìm kiếm nơi vào cổ mộ cũng không dễ dàng, nhưng có Mặc Lão Đại cố ý vô ý “Chỉ đường”, ông Tô và Lưu Chí Hâm không phải luẩn quẩn quá nhiều, còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lại qua mấy ngày như vậy, ông Tô Lưu Chí Hâm và chúng độc xà đều bình an vô sự, dần dần, ông Tô và Lưu Chí Hâm đến gần mục đích cuối cùng —— cổ mộ.

Nhưng mà trước khi tiến vào cổ mộ phải đi qua nà Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu. Lấy tầm nhìn của nhân loại thì sơn động có trồng cỏ ẩn xà màu đỏ rất dễ dàng bị phát hiện.

“A? Sư phụ, nơi này có một gốc cỏ màu đỏ!” Lưu Chí Hâm tinh mắt phát hiện cỏ ẩn xà tồn tại.

Ông Tô nhìn thoáng qua, nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đi qua nhìn xem.”

Lưu Chí Hâm đáp ứng, đi theo sau ông Tô đến nơi gieo trồng cỏ ẩn xà, kể từ đó, sơn động của Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu cũng đập vào mất ông Tô và Lưu Chí Hâm.

“Sư phụ, nơi đó hình như có dấu vết nhóm lửa!” Lưu Chí Hâm liếc mắt một cái liền thấy được trên mảnh đất trống trước sơn động có dấu vết từng có sinh vật nhóm lửa ở đây, điều này thực bình thường, mỗi bữa Ngân Tiểu Tiểu đều ăn đồ chín, nơi đây lại là ổ của Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại ổ, đương nhiên sẽ có dấu vết đốt lửa.

Ông Tô nhăn mày, đi tới trước đống tro tàn: “Chẳng lẽ có người tìm được nơi này trước chúng ta?”

Lưu Chí Hâm ngồi xổm trước đống tro theo ông Tô: “Không thể nào, bọn rắn độc kia chắc sẽ không để cho con người dễ dàng đi lên đây.”

Ông Tô cười lạnh một tiếng: “Không phải chúng ta đã lên đây rồi sao? Ai biết bọn rắn độc đó có thả những người khác đi lên hay không? Hơn nữa, nếu lửa này không phải do người đốt, chẳng lẽ là do bọn rắn ki đốt? Điều này sao có thể?”

“Điều này không nói trước được!” Lưu Chí Hâm nhịn không được phản bác, “Rắn còn biết nói chuyện, cũng rất có thể biết nhóm lửa!”

Ông Tô cười nhạo nói: “Đi tới tận đây cậu có từng phát hiện có dấu vết nhóm lửa nào không? Hơn nữa, phía sau chúng ta luôn luôn có rắn, cậu có từng thấy qua những con rắn đó đốt lửa chưa? Huống chi răn không tay không chân, thích ăn sống, trong mộ lại bốn mùa như mùa hạ, chúng nó còn cần nhóm lửa sao?”

Lưu Chí Hâm không nói, lời ông Tô nói hắn không biết phản bác như thế nào mới tốt, tóm lại Lưu Chí Hâm cho rằng lửa này không phải do con người nhóm! Nhưng nếu không phải con người thì là rắn sao?