Quỷ…
Mẹ quỷ!
Chỉ cần nhắc đến từ này, tôi sẽ nghĩ đến người giấy ăn nhãn cầu người kia, khóe miệng bất giác bắt đầu run rẩy.

Tôi luôn cảm thấy những quỷ hồn này đang gọi tôi, như có như không!
Trong khoảnh khắc, vốn dĩ những hồn ma đang tra tấn, trả thù Bạch Họa Chí đều đã dừng lại rồi.

Mọi người quỳ xuống trong mưa với tôi.

Trong mưa những linh thể màu đen này, anh một câu tôi một câu thay nhau khẩn cầu tôi, thật ra chẳng qua là vì muốn tới sống trên đỉnh Phi Lai.

Tôi không muốn sống trong thôn Huyền Đăng gian dối này nữa, vì thế mới xin tôi đi cầu tình giúp Lăng Vũ Dương bên kia.

“Tại sao mọi người lại muốn tới đỉnh Phi Lai thế, đỉnh Phi Lai cũng không kém gì với thôn Huyền Đăng, chẳng qua chỉ là một nơi để ở mà thôi.” Tôi không có quyền quyết định, vì vậy có chút khó xử, đành phải nghĩ biện pháp từ chối trước.

“Chúng tôi chỉ muốn ở bên cạnh đại nhân, nguyện trung thành!”
“Ngoài việc trung thành với đại nhân, tôi thực ra… chúng tôi thực ra còn muốn khôi phục lại hình dáng ban đầu…”
“Đúng vậy, tôi nghe nói rằng đại nhân là từ U Đô đến nắm quyền vì vậy có thể giúp chúng tôi biến trở lại.”
“Bạch Họa Chí đáng giết ngàn đao! Đều là tại cậu ta, chúng tôi mới trở thành như thế này!’
Những quỷ hồn này liên miên nói không ngừng.

Tôi nghe mà đau cả đầu, nhưng khi bình tĩnh cẩn thận phân tích lại thì không khó để hiểu được những thỉnh cầu của đám quỷ hồn này.

Ý tứ trong lời nói của bọn họ dường như muốn nương nương nhờ Lăng Vũ Dương, hơn nữa mượn lực lượng của Lăng Vũ Dương để khôi phục lại hình dáng ban đầu của mình.

Nhưng việc khôi phục lại hình dạng ban đầu của linh thể nói dễ hơn làm, trước đây Lăng Vũ Dương cùng Đào Tử đều đã nói rồi, chỉ là có thể.

Hơn nữa, cần phải có nghiễm kết thiện duyên, tiêu trừ lệ khí bản thân thì mới có cách thực hiện.

Khi bọn joj trả thù Bạch Họa Chí, đã dốc hết sức lực xuống ta.

Mặc dù Bạch Họa Chí có lỗi với bọn họ, nhưng trả thù như vậy khó tránh sẽ làm nảy sinh nhiều oán khí và tội nghiệt.

Nếu không, Nam Cung Trường Mặc cũng sẽ không ngăn Đào Tử tiến lên tra tấn Bạch Họa Chí.

Đối mặt với những thỉnh cầu này, tôi chỉ có thể có chút khẩn trương trả lời bọn họ: “Tôi… Tôi sẽ cố gắng hết sức.


Nếu gặp được Lăng Vũ Dương, tôi sẽ nói với anh ấy.”
“Lăng Vũ Dương đại nhân đang ở trong thôn.

Bây giờ cô đi nói với anh ấy có được không?” Quỷ hồn kia đột nhiên bò đến ôm lấy bắp chân của tôi, ở bắp chân nơi con ma chạm vào bỗng nhất thời trở nên lạnh lẽo.

Tôi nhướng mày: “Anh ấy ở trong thôn, các người tại sao không đi cầu xin anh ấy đi mà đến tìm tôi làm gì?”
“Đại nhân… Đại nhân không chịu, đại nhân là nhân vật lớn ở U Đồ, làm sao có thể để ý tới đám quỷ hồn hèn mọn ở Quỷ Vực của chúng ta này? “
“Đúng vậy! Chúng tôi khổ quá mà, xin cô đó Quỷ Mẫu nương nương, xin cô hãy giúp chúng tôi đi mà!”
“Cô xinh đẹp như vậy, trong lòng nhất định cũng phải rất lương thiện.

Quỷ mẫu nương nương hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, đẹp hơn cả Tây Thi Dương quý phi kia.”
Những con quỷ này tâng bốc vỗ mông ngựa, thực sự còn đỉnh hơn cả con người.

Cũng không giống như là đã đánh mất địa hồn, không có linh trí, miệng lưỡi vẫn còn rất lưu loát.

Đám quỷ gào khóc thảm thiết, kể khổ.

Nhất là thời điểm nói đến hai chữ “thực thảm” cũng mang một loại sức hấp dẫn và quyến rũ kỳ lạ, làm cho người nghe có ảo giác cảm động lây.

Tôi nghe đến trong lòng cảm thấy chua xót khó chịu, tôi nhịn không được cau mày, nói với con quỷ bên chân mình: “Đừng khóc, cậu đừng ôm chân tôi nữa.

Anh ấy không đồng ý để các người đến đỉnh Phi Lai hẳn là có suy tính khác, các người muốn đổi trở lại bộ dáng ban đầu, nếu để anh ấy tiếp nhận Quỷ Vực, các người gọi tôi một tiếng quỷ mẫu nương nương, anh ấy tự sẽ không ngồi yên không nhìn đếu.”
“Không thả đi… Không thả đi… Hôm nay nếu cô không đồng ý với chúng tôi.

Chúng tôi, sẽ không để cô đi.” Con quỷ kia cũng không biết mắc cái giống gì, cứ ôm dựa vào trên bắp chân tôi.

Nếu là người sống ôm chân tôi thì cũng thôi đi, chân của phụ nữ mang thai nếu chịu lạnh sẽ dễ bị chuột rút.

Bị nó giữ thế này, bắp chân của tôi âm ỷ căng cứng, tôi có chút mất kiên nhẫn.

Liền cúi đầu nhìn con quỷ kia, chỉ thấy trong mắt nó đầy ý đồ xấu xa.

Tôi đối với đại phộ phận quỷ vật vẫn còn có một tia cảnh giác.

Trong lòng chợt có một cảm giác kỳ quái, tôi luôn cảm thấy việc đám quỷ hồn này đến cầu xin tối có chút kỳ hoạc.

Tôi nhịn không được dấy lên lòng phòng bị, trong nháy mắt liền vạch ra chú Tam Thanh Phá Tà trong lòng bàn tay.


Tôi thầm nghĩ con quỷ này cách tôi gần như vậy, tôi đã giải thích rõ ràng rồi, còn muốn ôm lấy chân tôi không buông liệu có mục đích gì khác không? Bất quá không sợ, nó dám tấn công tôi, tôi sẽ mang chú Tam Thanh Phá Tà kia điểm lên cho nó biết tay.

“Các người ai giúp tôi đem cậu ta xách ra, tôi liền nói giúp người đó, nhanh lên.” Tôi nhanh trí, trước khiến bọn chúng lục đục nội bộ, liền chỉ ngón tay vào con quỷ hồn đang ôm lấy bắp chân tôi kia.

Đám quỷ vừa nghe xong liền bắt đầu mắng con quỷ hồn ôm bắp chân của ta là phạm thượng, vô cùng vô liêm sỉ.

Ai ngờ rằng quỷ hồn đang vây xem vừa muốn xông lên giúp tôi, con quỷ hồn ôm bắp chân tôi chó cùng rứt giậu, há mồm muốn cắn bắp chân tôi, trong cái miệng lớn đầy máu tanh kia toàn bộ đều là răng nanh đen kịt, trong miệng lại xộc ra mùi hôi thối thi thể.

Bị cắn một ngụm, thì nhất định sẽ phải trúng độc tử thi.

Chú Tam Thanh Phá Tà trong tay tôi chính là chuẩn bị cho nó, trước khi nó hạ miệng tôi liền vung tay đánh lên.

Thứ hỗn đản này vẫn nghĩ rằng tôi là Tô Mộng không biết chút gì về đạo thuật trước kia sao?
Nếu không để cho nó biết tay một cái, thực không biết chính mình họ gì.

Sức mạnh của chú Tam Thanh Phá Tà tôi đã sớm biết, khi đánh xuống thiên linh cái của cái thứ bên chân tôi lập tức khiến cơ thể nó đông cứng lại.

Trong màn mưa cơ thể nó nhanh chóng tan thành một đám sương mù.

Trong không khí vẫn còn tiếng gào khóc thảm thiết, cùng với thanh âm ác độc nguyền rủa: “Các người dám nhốt Bạch Hoa Loan đại nhân, tất cả sẽ bị xóa sổ! Trọn đời trầm luân…”
Hóa ra là bè cánh tử trung của Bạch Họa Chí, tôi rùng mình run sợ trong lòng, nhất thời cảm thấy trên lưng có một cảm giác lạnh lẽo.

Tôi nhịn không được sinh ra hoài nghi với những quỷ hồn khác ở xung quanh, toàn bộ đều sống ở thôn Huyền Đăng trước đây.

Cũng không biết trong này rốt cuộc còn có bao nhiêu người đang chờ cơ hội để trả đũa.

Đột nhiên, tôi thực sự muốn rời khỏi đây, quay về đỉnh Phi Lai trước.

Nơi này có vẻ thật sự rất không an toàn.

Đám quỷ vây xem đều choáng váng, lui về phía xa, từng đứa từng đứa nhanh chóng giải thích, nói: “Nó… Nó… không liên quan gì với chúng tôi! Chúng tôi hận chết Bạch Họa Chí, chúng tôi chỉ là… Chỉ là không muốn làm bóng đen nữa…”
“Chúng tôi muốn đầu thai…”
” Đúng! Đầu thai! “
Bọn nó liên tục không ngừng vang lên.


Tôi nhìn những bóng đen này, chầm chậm bất tri bất giác không biết vì sao lại cảm thấy có chút mềm lòng.

Họ đã trầm luân trong cõi Quỷ Vực quá lâu, một ngày như một năm, nhưng lại không thể đầu thai.

Nếu có cơ hội đầu thai, thật ra…
Thật ra cũng không sai.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói lạnh như băng truyền đến: “To gan, có chuyện gì không thể nói với tôi, đừng có mà đến quấn lấy vợ tôi, để cho cô ấy đến làm thuyết khách cho các người sao?”
Đám ma quỷ kia vốn đang quỳ xuống, lúc này nghe được giọng nói lạnh như băng liền quay sang dập đầu như giã tỏi với người thiếu nhiên đang đi từ xa đến.

Người nọ mặc một thân hán phục cổ xưa, tay áo rộng dài.

Trên đầu còn đội một chiếc mão quan tử kim, dáng vẻ hiên ngang đi đến.

Chỉ là một đôi mắt tựa như chìm trong tầng tầng lớp lớp băng lạnh, thanh lạnh đến mức làm cho người ta không dám nhìn.

Anh ấy bước đến liền ôm tôi ngăn trong lòng mình: “Để các người ở thôn Huyền Đăng, trong lòng các người thấy không thoải mái sao?”
“Không dám!” Con quỷ hồn kia sợ đến mức rụt cổ lại.

Ngay lập tức có những quye hồn khác vuốt mông ngựa nói: “Đại nhân thống nhất Quỷ Vực.

Quỷ Vực to lớn, mỗi một tắc đắt tắc cương đều là của anh.

Chúng tôi dù có sống ở bất cứ nơi đâu, đều là con dân của anh.

Nghe nói anh lập tức phải trở về U Đô, Quỷ Vực chúng tôi sẽ lại như rắn mất đầu,
mong anh ra tay giúp đỡ chúng tôi…”
“Để tôi giúp các người trở lại bộ dáng ban đầu sao? “Lăng Vũ Dương nghiêm nghị khẽ nhướng mày, giúp con quỷ hồn kia nói xong một nửa lời còn chưa nói xong.

Lăng Vũ Dương một lời đã nói trúng thỉnh cầu của những hồn quỷ này.

Đảm quỷ vật này đều có rụt đầu lại, quỹ tại chỗ không dám nhúc nhích nữa.

Lăng Vũ Dương chỉ cúi đầu bề nghễ liếc mắt nhìn, khi thể uy nghiêm trên người tựa như thiên sứ
không thể không ngưỡng mộ vậy.

Anh chỉ lặng lẽ đứng đấy hồi lâu, đám ma quỷ vừa nãy gào khóc thảm thiết đều im ắng như các bạn nhỏ trong lớp học vậy.

Không có giáo viên nào nói tan học thì căn bản không có người nào dám lỗ mãng.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Vũ Dương uy nghiêm như vậy, nhưng Lăng Vũ Dương lại hướng mắt về phía tôi mang theo chút nghịch ngợm xấu xa.

Khi anh ấy cúi đầu xuống, tóc anh ấy xóa trên ngực tôi, và môi anh ấy hôn lên trán tôi.


Có nhiều quỷ vật đang quỹ bên cạnh như vậy, khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Nghĩ đến bọn họ cũng không có gan ngẩng đầu lên, táo tợn mà hôn ngược lại vào sườn mặt của Lăng Vũ Dương.

Lăng Vũ Dương sau khi bị tôi hôn lại, anh ấy rõ ràng là ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia nóng bỏng.

Vòng tay ôm eo tôi càng siết chặt hơn, như thể muốn kéo tôi hòa vào làm một với chính mình.

Tôi sắp bị ánh mắt tà mị dịu dàng của anh khiến nai con chạy loạn trong lòng đều sắp đâm vào nhau cả rồi, nhưng anh ấy lại chỉ cúi đầu nhìn nhìn tôi như vậy, khắp người đều toát lên khí phách vương giả.

Tất cả chỉ là mập mờ của một gã lãng tử, nhưng sâu trong đôi mắt ấy, lại chôn giấu những quyển luyến.

Nhìn bề ngoài có vẻ lẳng lơ, phóng đãng không kiềm chế được nhưng trong thâm tâm anh lại là một người thâm tình.

Tôi xấu hổ đến mức rối tinh rối mù đành dứt khoát vùi mặt vào ngực anh, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh.

Một lúc sau, Lăng Vũ Dương mới hé cánh môi khẽ nói,”Đứng lên hết đi.”
Tôi mở mắt liếc nhìn trộm một cải, đảm âm hồn kia căn bản không dám ngỗ nghịch chút nào, cả người đều ủ rũ đứng lên.

Uể oải cúi thấp đầu, mưa tạt vào thân thể đen kịt của bọn họ, khó tránh khỏi trông có chút thê thảm đáng thương.

Tôi nhìn mà có chút đau lòng, cũng không biết Lăng Vũ Dương nghĩ gì.

Lăng Vũ Dương không nói lời nào, chỉ thờ ơ thản nhiên liếc nhìn phía trước.

Những quỷ vật này đã đứng rất lâu, có lẽ cảm thấy không có hy vọng, nên tất cả đều quay đầu lại và tự giải tán.

“Tôi sẽ ở lại Quỷ Vực cùng các người đồng cộng hoạn nạn.” Lăng Vũ Dương hé miệng nói ra một câu, tràn đầy nụ cười mạnh mẽ.

Tôi liền trở nên đần độn, Lăng Vũ Dương muốn ở lại Quỷ Vực.

Anh ấy ở lại trong Quỷ Vực để làm gì?
Khi nghe những lời này của Lăng Vũ Dương, tôi không phải là người duy nhất bị kinh ngạc, căm màu đen của Đào Tử cũng rơi xuống đất một cách khoa trương.

Nam Cung Trường Mặc nhìn thấy cảnh tượng ngớ ngẩn của Đào Tử cũng nhịn không khỏi lắc đầu.

Anh ta vỗ vỗ bờ vai nhỏ xinh của Đào Tử, Đào Tử kinh ngạc quay đầu lại, vội nhanh chóng cúi đầu nhặt cái cằm rơi trên mặt đất lên, ngây ngô nở nụ cười: “Chỉ là không ngờ tới ông chủ sẽ lại ở chỗ này.

Anh ấy là nhân vật lớn từ U Đô tới.

Làm sao có thể ở lại nơi ti tiện của những người bị lưu đày như chúng ta?”.