Ngay khi nghĩ đến điều này, tôi lập tức mở chiếc tủ quần áo lớn nơi đã từng giấu xác Cẩu Sát ra.

Quả nhiên, không chỉ có một bức tượng thần duy ma cật trong đó.

Phía sau tượng thần, có một bóng đen có hình dáng của một cô bé.

Bóng đen đang nhắm mắt lại, dường như đã ngủ say.

“Đào Tử… Đào Tử…” Nam Cung Trường Mặc đau lòng ôm lấy nó.

Nghe thấy tiếng gọi của Nam Cung Trường Mặc, Đào Tử từ từ mở mắt, yếu ớt nói: “Chồng, em lạnh quá, có phải em sắp chết rồi không?”
“Đào Tử, em sẽ không chết đâu, anh sẽ đưa em ra ngoài.” Nam Cung Trường Mặc ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Đào Tử, sải bước lao ra ngoài, ánh mắt đầy lo lắng.

Trong đôi con ngươi đen láy, chỉ còn lại thân hình nhỏ bé của Đào Tử.

Tôi vội vàng chạy theo để xem, thấy Mai Hồng ở đầu cầu thang, cô ấy vội vàng ngăn tôi lại: “Mợ hai, cô vội vàng đi đâu vậy? Anh Liên còn đang chờ cô ăn cơm.”
“Bảo anh Liên ăn cơm trước đi, tôi còn có việc phải làm.” Tôi thuận miệng nói với Mai Hồng.

Bỏ lại Hiểu Đồng còn đang tự lẩm bẩm một mình tại chỗ: “Thật kỳ lạ, đã đến giờ ăn trưa rồi, sao mình lại quên bảo mợ hai ăn sáng nhỉ?”
Theo quy tắc của nhà họ Liên, mỗi bữa cơm phải là cả gia đình ăn với nhau, trừ khi xảy ra trường hợp đặc biệt.

Nếu tôi không dậy nổi, Mai Hồng có nghĩa vụ gọi tôi dậy ăn cơm.

May mắn là cô ấy quên lên gọi tôi nên trong thời gian tôi và Nam Cung Trường Mặc cùng nhau đi đến Quỷ Vực mới không có ai vào phòng ngủ của chúng tôi làm phiền.

Tôi nghe thấy Thái Bạch đại nhân ở phía sau cười nhạo Mai Hồng: “Mai Hồng ngu ngốc, có Thái Bạch đại nhân tôi ở trong phòng, cô nhớ đi gọi cái Tô bồn cầu đó dậy được mới là lạ.

Chỉ cần cô nhớ ra, tôi sẽ khiến cô quên đi…”
Tôi chịu, hóa ra là Thái Bạch đại nhân gây rối nên Mai Hồng mới không nhớ gọi tôi xuống ăn sáng.


Con gà béo này khá có năng lực, khiến người ta không nhịn được mà càng ngày càng tò mò về anh ta.

Tôi tự hỏi anh ta làm gì trước đây, tại sao lại chọn trở thành một con chim, ở lại nhà của Tống Tâm, bảo vệ qua nhiều thế hệ.

Tôi theo Nam Cung Trường Mặc ra bên ngoài biệt thự, nơi có ánh mặt trời chiếu rọi.

Sau khi Đào Tử được Nam Cung Trường Mặc bế, càng cảm thấy khó chịu hơn, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ Nam Cung Trường Mặc: “Sao lại lạnh thế này, chồng… Đào Tử lạnh quá… dương gian thật đáng sợ… hu hu hu…”
“Nhìn mặt trời, chắc đã khoảng mười một giờ, chắc là… chắc là lúc mặt trời lên đến đỉnh điểm rồi.

Đào Tử hình như không chịu được dương khí của ánh mặt trời nên mới cảm thấy lạnh.” Tôi không có đồng hồ trên người, hoàn toàn chỉ đánh giá dựa trên độ cao của mặt trời, không biết nó có chính xác không.

Nam Cung Trường Mặc ban đầu khá bình tĩnh, còn sử dụng thuật bói toán Tam Thanh để dự đoán vận may rủi.

Có thể nói, trong con sông dài của số phận, chỉ có một số người có thể nhảy ra khỏi dòng chảy để nhìn rõ số phận của bản thân.

Cậu ta dường như đã sớm nhìn thấu chuyện sống chết.

Rõ ràng là một người rất giỏi nhưng ở trước mặt Đào Tử lại không biết phải làm thế nào.

Cậu ta ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Đào Tử, hai tròng mắt đỏ ngầu, gần như thấp giọng gầm lên: “Tôi phải làm sao đây? Hình như Đào Tử đã bị thương bởi phong thủy bên trong ngôi nhà rồi, dương khí bên ngoài lại mạnh như vậy.

cho dù là đi vào… hay là ở bên ngoài, nó… nó cũng sẽ…”
“Không, Đào Tử sẽ ổn thôi.” Tôi bình tĩnh hơn Nam Cung Trường Mặc về chuyện của Đào Tử, tôi nhìn Đào Tử rồi nhìn mặt trời trên cao.

Đào Tử bây giờ đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu tôi không thể tìm được một nơi có nhiều âm khí hơn trong một khoảng thời gian ngắn để Đào Tử được bảo vệ, vậy thì cho dù Đào Tử là một quỷ hồn cực mạnh trong Quỷ Vực cũng không chịu nổi ánh mặt trời thiêu đốt vào người rồi tan thành mây khói.

Mọi người đều biết rằng mặt trời là thứ mà quỷ sợ nhất, sau đó mới là hỏa chú.

Ánh mặt trời ngọn lửa mang theo dương khí mạnh nhất thế gian, loại người bị ma ám, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì lúc rảnh rỗi nên phơi nắng nhiều hơn, dần dần sẽ không sao nữa.


Vì vậy, trong y học phương Đông cũng cho rằng bệnh tật là tà khí xâm nhập vào cơ thể.

Những người dành nhiều thời gian dưới ánh nắng mặt trời thường khỏe mạnh, không bị ốm vặt.

Nhưng người còn sống sờ sờ làm sao có thể ngạt nước tiểu được chứ? Nam Cung Trường Mặc và tôi dù sao cũng là Âm Dương sư chân chính của nam phái.

Đào Tử này vừa mới đến dương gian cùng chúng tôi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi bị hồn bay phách tán, Nam Cung Trường Mặc và tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Tôi cân nhắc một lúc, nghĩ ra một cách, nhưng không biết có đáng tin hay không, vì vậy tôi hỏi Nam Cung Trường Mặc: “Khi còn nhỏ, tôi có nghe câu chuyện về một còn mèo thông minh trốn thoát khỏi bị truy bắt, không biết anh đã bao giờ nghe qua chưa? “
Câu chuyện này là do ông kể cho tôi nghe khi giới thiệu về con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng.

Người ta nói rằng có một con mèo tên là Nguyệt Linh Kim Đồng ở Tây Vực, loài mèo này thường có màu đen tuyền, có nhiều kỹ năng tâm linh hơn những con mèo đen bình thường, có thể đi lại giữa các thế giới khác nhau, cũng có thể dẫn đường cho người đi xuống âm phủ.

Trước đây có rất nhiều Âm Dương Sư, không mua được thủ vệ U Đô, không thể tiến vào vùng đất U Đô được.

Chỉ có thể nuôi loại mèo Nguyệt Linh Kim Đồng của Tây Vực này, để mèo đen dẫn chủ đi lại giữa hai miền âm dương.

Người ta kể rằng vào thời cổ đại, có một con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng đã phạm sai lầm và bị những thủ vệ của U Đô truy đuổi đến dương gian.

Lúc đó ngay giữa ban ngày con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng trốn thoát khỏi thủ vệ U Đô bằng cách trốn vào một cái giếng âm, bản chất của nó là âm, ở trong một đám người nặng dương khí sẽ rất dễ bị phát hiện.

Hơn nữa, dưới ánh mặt trời, sức mạnh tinh thần của con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng bị hạn chế rất nhiều, có rất nhiều năng lực đặc biệt mạnh mẽ không thể sử dụng được.

Tôi có thể tưởng tượng một con mèo đen bị hai con quái vật nhãn cầu đuổi theo, chạy băng qua đường.

Loài mèo Nguyệt Linh Kim Đồng này cũng thông minh, dưới nắng trưa tìm bóng người đọc sách gầy yếu, thân hình nặng nề để trốn vào, người gầy yếu kia đi đâu, nó liền đi theo đến đó.

Không chỉ tránh được ánh nắng thiêu đốt của mặt trời chiếu thẳng vào người, mà còn có thể che giấu tung tích của bản thân.


Đến ban đêm, thủ vệ của U Đô vẫn chưa bắt được nó.

Đến ban đêm thì con mèo kia liền giống như cá gặp nước, lập tức biến mất sau khi lặn vào khu rừng già bên ngoài thành phố, người ta nói dã thú tốt hơn người, có ơn biết trả, có thù tất báo.

Về sau người đọc sách nọ gặp nạn, bị rơi xuống nước.

Dưới nước có quỷ, muốn kéo anh ta xuống, ai biết được lúc này lại có một bóng đen từ bên bờ sông xông tới, cái bóng tuy nhỏ nhưng rất nhanh nhẹn nhẹ nhàng, lập tức nhảy xuống nước, cắn áo người đọc sách rồi đưa lên bờ.

Không phải con mèo đó cũng sợ nước sao?
Thực ra không phải như vậy, vì có một số loài mèo biết bơi.

Câu chuyện kết thúc tại đây.

Là một huyền môn chính thống, Nam Cung Trường Mặc gật đầu ngay lập tức sau khi nghe cái tên ám chỉ mà tôi hỏi: “Tôi từng nghe ba kể qua về câu chuyện này, là con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng ẩn mình trong bóng người, tránh ánh nắng thiêu đốt vào giữa trưa chiếu trực tiếp lên người.

Cô muốn tôi giấu Đào Tử vào trong bóng sao?”
“Đúng vậy.” Tôi nói rất dứt khoát.

Vừa hay Đào Tử vốn đã tồn tại giống như một cái bóng, học theo con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng ẩn mình trong bóng người sống, chắc có thể tạm thời an toàn.

Nam Cung Trường Mặc vỗ nhẹ vào vai Đào Tử, sắc mặt lạnh lùng, không hề dịu dàng nói: “Đào Tử, nấp trong bóng của anh.”
“Không được, em muốn ôm chồng như thế này.” Toàn thân Đào Tử run như cầy sấy, thân thể nhỏ bé bắt đầu bốc hơi dưới ánh mặt trời thế mà vẫn bất chấp tính mạng mà làm nũng.

Tôi lắc đầu liên tục, cô gái này nhìn thì có vẻ rất cứng rắn nhưng thực chất lại cực kỳ lụy tình.

Cho dù Nam Cung Trường Mặc có là một tảng băng nghìn năm tuổi thì cũng bị cử chỉ dễ thương của Đào Tử làm cho tan chảy, cậu ta giận dữ thốt lên: “Làm loạn!”
“Em không có làm loạn, nếu anh hôn em, em sẽ nghe lời.” Đôi mắt đỏ đỏ của Đào Tử lóe lên một tia ranh mãnh, đôi tay nhỏ bé của khóa chặt lấy cổ Nam Cung Trường Mặc: “Chồng, anh không biết sao? Theo truyền thuyết, khi linh hồn ở trong bóng, em ở trong bóng của anh, hai chúng ta sẽ… sẽ hợp nhất lại…”
Nói đến đây, Đào Tử có vẻ cảm thấy xấu hổ, giọng nổi trở nên ngập ngừng rồi tắt hẳn.

Tính cách ngày thường của Đào tử khá cứng rắn hung dữ và dũng cảm, không ngờ lại là người khá bảo thủ, thả phơi nắng còn hơn hòa mình vào cái bóng của Nam Cung Trường Mặc.

Nhưng…
Quỷ và bóng người hợp lại với nhau, rốt cuộc là…
Là cảm giác như thế nào?
Có phải là cảm giác vợ chồng chung phòng của con người, hay là cấp độ cao hơn.


Trong đầu tôi không nhịn được bắt đầu nghĩ linh tinh, dù sao linh hồn và linh hồn cùng hòa quyện vào nhau, điều cần thiết không chỉ là lòng dũng cảm, mà còn là tình yêu thương và sự cảm thông.

“Đào Tử, anh biết, linh hồn rất quan trọng với em,hôm nay bắt đắc dĩ phải khiến em chịu thiệt thòi, anh… sẽ chịu trách nhiệm với em.” Nam Cung Trường Mặc không nói dài dòng, mãnh liệt hôn xuống đôi môi đen nhẻm của Đào Tử, lúc này vẻ trẻ con trong đôi mắt vốn bị cậu ta che giấu dường như đã được thay thế bằng một làn sóng cường mạnh.

Nụ hôn sâu này khiến Đào Tử choáng váng, cả linh hồn cứng lại.

Sau khi hôn xong, đôi mắt của Đào Tử ngân ngắn như một vũng nước mùa thu.

Thật lâu sau mới ngày ngốc nhảy xuống đất, trong nháy mắt chim vào cái bóng của Nam Cung Trường Mặc dưới ánh mặt trời.

Người xưa thường nói bóng người sống là nơi linh hồn tồn tại, không có bóng thì chính là quỷ.

Đôi khi là do phản ứng quang học, có khi lại thực sự do thế lực siêu nhiên khiến người có thêm một cái bóng.

Nếu như vậy thì hơn nửa là bị quỷ nhập rồi.

Nhưng những thứ này đều là chuyện ngoài lễ.

Đào Tử núp dưới bóng của Nam Cung Trường Mặc, tôi và Nam Cung Trường Mặc đều thở phảo một hơi, cô nhóc này thật là nghịch ngợm.

Trên thế giới này, chỉ sợ thứ có thể khống chế nó ngoại trừ Lăng Vũ Dương ra thì chỉ có Nam Cung Trường Mặc trước mặt tôi.

“Nếu thầy Nam Cung đã tới rồi, vậy thì chúng ta cùng vào trong ăn cơm đi.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Liên Quân Thành lọt vào tai, anh ta đứng ở cửa, trên cổ tay đeo một sợi dây gai để thể hiện sự hiếu thuận với những người trong gia đình.

“Không cần, tôi… nhà Nam Cung còn có việc phải làm, tôi phải trở về xử lý, không ở lại đây nữa.” Nam Cung Trường Mặc lịch sự từ chối.

Anh ta chắc chắn sẽ không vào nhà họ Liên, bởi vì Đào Tử không thể sống sót trong môi trường của nhà họ Liên.

Nhìn Nam Cung Trường Mặc rời đi, tôi bước tới cầu thang trước cổng.

“Nhóc con, sao sáng nay lại không dậy ăn sáng? Bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho dạ dày.” Anh ta đi theo tôi, để tôi đi trước, nói chuyện giống như một người lớn tuổi, hơi lảm nhảm, nhưng cũng có một sự quan tâm sâu sắc ẩn chứa bên trong.

Tôi nhìn lại anh ta, khuôn mặt anh ta vẫn còn tái nhợt, đôi mắt vẫn đỏ ngầu..