Chu Hoan Hoan đã tới bữa tiệc từ sớm.
Châu Húc Dương dẫn cô ta đi khắp nơi chào hỏi mọi người, ý đồ muốn đem cô ta đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài quá rõ ràng.

Vì vậy rất nhiều nam giới độc thân đều dùng ánh mắt đánh giá hàng hoá nhìn Chu Hoan Hoan, đối đãi như vậy hiển nhiên không phải là tôn trọng.
Ở nơi này, Châu gia chỉ có thể xếp bét bảng trào lưu.
Trong lòng Chu Hoan Hoan nghẹn một hơi, lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể tìm kiếm thân ảnh của Ô Dung Thành khắp nơi, đạt được phần nào đó an ủi.
Bất tri bất giác, Ô Dung Thành đã biến thành đại thụ tinh thần của cô ta, chỉ cần thấy ông, hoặc đứng cách ông không xa, Chu Hoan Hoan có thể lấy hết can đảm đối mặt với hết thảy khó khăn.
Nhưng cùng lúc đó, việc Ô Nha Nha rúc vào bên người Ô Dung Thành cũng sẽ mang đến cho cô ta thống khổ vô tận.
Giờ phút này, Ô Nha Nha đang ôm cánh tay Ô Dung Thành, hứng thú bừng bừng xem điệu nhảy mở màn.
Buổi yến tiệc này được tổ chức bởi Liêu Tiến Vũ- phú hào số một của Lan Hoa thành.

Con gái Liêu Xán của ông ta mới vừa tròn 20 tuổi muốn một nghi thức long trọng tuyên bố cô ta đã thành niên.
Hai cha con dưới ánh đèn nhẹ nhàng khiêu vũ, đông đảo khách khứa vây bên ngoài sàn nhảy, thi thoảng còn nhiệt liệt vỗ tay.

Nhảy xong một điệu, Liêu Tiến Vũ đi đến bên cạnh Ô Dung Thành, mời ông dẫn theo Ô Nha Nha nhảy điệu thứ hai.
Ô Dung Thành rũ mắt nhìn về phía con gái, dịu dàng dò hỏi: "Nha Nha, con muốn nhảy không?"
"Ba ba, con không.", Ô Nha Nha xua tay, dứt khoát lưu loát từ chối.
Cách giáo dục cô được tiếp nhận là thương cho roi vọt, khi còn nhỏ nghịch ngợm liền bị đánh, ngoài việc học pháp thuật thì sẽ học đạo đức.


Khiêu vũ, cưỡi ngựa, âm nhạc, vũ đạo...!những cái gọi là giáo dục "quý tộc", cô trước này chưa từng tiếp xúc qua.
"Bảo con bay hai vòng còn được, bảo con nhảy hai vòng vẫn là thôi đi.", Ô Nha Nha nói ra một câu thật lòng.
Cô là con gái Ô Dung Thành nửa đường nhận về.

Trước đó, cô vẫn luôn sống ở tầng đáy của xã hội, yến hội long trọng như vậy, chỉ sợ đây là lần đầu tiên cô tham gia.

Bảo cô khiêu vũ các thứ chẳng khác nào làm khó cô.
Liêu Tiến Vũ phát giác bản thân nói sai, vội vàng xin lỗi Ô Dung Thành rồi cười cười.
Liễu Xán lại chép miệng, mặt lộ vẻ châm chọc.

Cô ta vốn là đệ nhất danh viện của Lan Hoa thành, Ô Nha Nha gần đây cướp đi không ít nổi bật của cô ta, cô ta tự nhiên không thích người này.
Liễu Xán vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng, sớm đã thành thói quen đi đến đâu được người ta tung hô tới đó.

Mặc kệ cha ân cầu dạy bảo cô ta nhiệt tình với Ô Nha Nha một chút, cô ta căn bản không sao che giấu sự chán ghét lẫn bài xích của bản thân.
Chu Hoan Hoan lặng lẽ đi đến gần vừa lúc nghe thấy đoạn nói chuyện, vì vậy ngửa đầu uống một ngụm rượu vang đỏ, mượn cái này che đi khoé miệng cười khinh lẫn thích thú.
Cô ta không trị được Ô Nha Nha, tự nhiên có người trị nó.
Đúng lúc này, một cô gái dáng người thướt tha, diện mạo mỹ lệ đi vào vòng tròn nhỏ này.

Cô ta là người tiếng tăm lẫy lừng giới truyền thông, điều hành một hãng truyền thông tư nhân có quy mô lớn.

Cô ta am hiểu nhất là tìm hiểu riêng tư người nổi tiếng, cũng thích nhất châm ngòi thổi gió khắp nơi.
Vì làm tư liệu trực tiếp, cô ta vừa mở miệng đã hỏi ra vấn đề thập phần cay độc: "Ô tiên sinh, ngài về đây, vị trí phú hào số một của Lan Hoa thành phải thay đổi nhỉ? Theo tôi tính toán, tài phú của ngài hẳn là trên Liêu tiên sinh?"
Đây là châm ngòi ly gián điển hình, không có việc cũng tìm việc.
Liêu Tiến Vũ vội vàng kéo ra nụ cười khiêm tốn, muốn đem vấn đề này nói cho có lệ.

Gì mà giàu số một hay không? Trước mặt Ô gia, ai dám nhắc đến người giàu nhất.
Liêu Xán nghe xong lời này, địch ý trong mắt cơ hồ không sao che giấu.

Cô ta dù sao cũng là được tung hô mà lớn lên, cô ta làm sao chịu được khiêu khích như vậy?
Ô Nha Nha chớp chớp đôi mắt tròn xoe, không rõ tại sao không khí đột nhiên giằng co như vậy.

Ở góc nhìn của cô, chỉ cần có thể phát ra ánh sáng, lấp lánh của kim cương với lấp lánh của viên bi không có gì khác nhau.

Cô không hiểu đây có gì vui.
Những khách quý khắp bốn phía đều dựng lỗ tai lên, phá lệ tò mò chờ đợi câu trả lời của Ô Dung Thành.

Ông về nước đúng là khuấy động phong vân của Lan Hoa thành, cũng sẽ tiếp tục ảnh hưởng tới sự phát triển của Lan Hoa thành, ông là sự tồn tại không thể không coi trọng.
Nếu ông cố ý tranh cao thấp với Liêu gia, vậy kế hoạch của mọi người đều phải thay đổi.
Dưới sự chú ý của mọi người, Ô Dung Thành rũ mắt nhìn vào Tiểu Nha Nha đang rúc bên cạnh mình, lại dịu dàng mơn trớn tóc mai của cô, cười nhạt nói: "Nếu đem con gái tôi là một phần tài sản, tôi nghĩ tôi không chỉ là phú hào số một Lan Hoa thành, mà còn là phú hào số một thế giới."
Câu trả lời như vậy ngoài dự đoán của mọi người lại vẹn toàn tình lý, khiến cô nàng phóng viện kia lâm vào choáng váng ngắn ngủi.

Sau choáng váng, tròng mắt cô ta vậy mà nổi lên nước mắt trong suốt.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay, từ đáy lòng cảm thán: "Ô tiên sinh, làm con gái của ngài nhất định là việc hạnh phúc nhất thế giới."
Đôi môi cô ta run rẩy, tựa hồ có chút khó có thể ức chế nội tâm thương cảm, vội vàng nâng ly chào hỏi Ô Dung Thành, tiện đà thất hồn lạc phách rời đi.
Khách khứa vây quanh bốn phía đều hơi sửng sốt, sau đó ý vị sâu xa mà ý thức được, Ô Dung Thành đối với cô con gái nửa đường tìm về này có bao nhiêu coi trọng.

Nói cô là mạng của ông tựa như cũng không quá.
Liêu Tiến Vũ cười ha hả, trong miệng không ngăn được mà phụ hoạ.

Trong mắt ông ta, cái gái Liêu Xán của ông ta cũng là bảo vật quý hiếm thế gian, tài sản ông ta trân quý nhất chính là con gái bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc.
"Ô tiên sinh, chúng ta là đồng đạo đó.", Liêu Tiến Vũ ôm con gái thỏa mãn cảm thán.
Liêu Xán vừa rồi còn tràn ngập địch ý với Ô Dung Thành và Ô Nha Nha, lúc này đã mềm mại mà cười rộ lên.

Cô ta thích câu trả lời của Ô tiên sinh, vì vậy cũng thích hai cha con này.
Ô Nha Nha chui đầu vào lồng ngực ba ba, vui vẻ cọ tới cọ lui.
"Ba ba, con cũng yêu ba ba nhất.


Trong lòng con, ba ba vĩnh viễn là số một!", Ô Nha Nha giơ ngón tay cái lên, kiên định nói.
Ô Dung Thành xoa chóp mũi nhỏ của cô, thoả mãn cười.

Ông đương nhiên biết, bản thân đối với con gái mà nói là cả thế giới, bởi con gái từ nhỏ ở trong lòng ông mà lớn lên.
Chẳng qua, ông cũng hy vọng con gái có thể có thể có được một thế giới thuộc về chính mình.

Thế giới đó có cô, cũng có Dịch Lĩnh, như vậy, sinh mệnh của cô mới xem là hoàn chỉnh.
"Ba càng hy vọng con có thể đem chính mình xếp vào vị trí số một.", Ô Dung Thành thấm thía nói.
Ô Nha Nha cái hiểu cái không gật đầu, không rõ tổng cộng có ba người, tại sao phải xếp thứ tự trước sau.

Cả nhà đều là số một, đều bình đẳng! Người một nhà không phải là như vậy sao?
Đối thoại của hai cha con chọc cười Liêu Xán.

Cô ta cũng là ở trong bầu không khí nuông chiều lớn lên, thấy Ô Nha Nha, cô ta không khỏi dâng lên cảm xúc đồng cảm và thân cận.
"Nha Nha, đi thôi, tôi đưa cô đi dạo đây đó.", cô ta chủ động vươn tay hữu nghị với Ô Nha Nha.
Ô Nha Nha nhìn về phía Ô Dung Thành.
Ô Dung Thành xoa đầu cô, ý bảo bản thân cô đi chơi đi..