Trước kia, ai cũng biết Trần Ngạn Kỳ là một người sôi nổi, còn Hà Tân thì lại lãnh đạm, không muốn giao tiếp nhiều với người khác.

Trên thực tế, từ những câu chuyện xã giao của bố, Hà Tân đã mưa dầm thấm đất, kinh nghiệm xã hội hơn hẳn so với những bạn cùng lứa, chỉ là cậu lười quản thôi.

Cho nên khi cậu vừa ra tay, cục diện đêm này liền thành thế này.

Tôn Tâm Nghiên không biết cậu làm thế nào lôi được mấy người này đến đây, cô ngồi cứng đờ bên cạnh, không nói gì cả.

So với trước kia, bạn bè đại học của Hà Tân không khác biệt lắm, dáng vẻ đều khá ổn, chơi bời sành sỏi, khiến đám con gái mê mệt. Mấy cô gái mới đầu còn ngượng ngùng rụt rè, dần dần cũng trở nên hào hứng, vừa nói vừa cười.

Bữa cơm này rất giống một buổi liên hoan bình thường, mọi người không nói mấy chuyện bất hòa, cùng nhau nói đến chuyện trường lớp, thi cử, bầu không khí hoà nhã. Sau khi kết thúc, mấy bạn nam đưa mấy bạn nữ về.

Trước khi đi, chỉ có Trình Dao liếc mắt nhìn Tôn Tâm Nghiên một cái, Tôn Tâm Nghiên làm bộ như không thấy.

Ở phía trước đài phun nước, Hà Tân mua cho cô một hộp sữa chua.

Đi khỏi tiệm cơm, Tôn Tâm Nghiên đứng chờ cậu trước cửa. Cậu đưa sữa chua cho cô, cô không nhận.

“Cầm đi, cả buổi tối em cũng chưa ăn cái gì.”

Tôn Tâm Nghiên không để ý tới cậu.

“Không cầm là anh ném đấy.”

Vừa bày ra tư thể chuẩn bị ném đi, cánh tay Hà Tân đã bị giữ chặt. Tôn Tâm Nghiên phụng phịu cầm lấy hộp sữa chua.

Trên đường về, Tôn Tâm Nghiên hỏi cậu sao biết được việc này, cậu không hé răng nửa lời, cô suy nghĩ rồi lại hỏi có phải Lý Địch nói không, vẻ mặt Hà Tân cam chịu.

Tôn Tâm Nghiên lạnh giọng, “Em thật sự không hiểu, hôm nay sao anh phải làm vậy?”

Hà Tân rũ mắt nhìn cô: “Là anh khờ hay em ngốc, anh là vì ai hả?”

“Ai cần anh lo.”

Nghẹn cả đêm đến bây giờ mới bộc phát, cô không nói gì nữa, đi thẳng về phía trước, mái tóc ngắn ngủn bị gió thổi bay bay.

Hà Tân nhìn chằm chằm bóng dáng cô, một lát sau mới không nhanh không chậm đi theo.

“Nếu trường của em cho sinh viên sống ở ngoài, anh nhất định sẽ tìm phòng cho em, chuyện ngày hôm nay cũng không xảy ra. Vấn đề là em có dọn ra được không.”

Tôn Tâm Nghiên dừng lại, “Cho nên anh giúp em làm hoà với họ sao? Em làm sai cái gì, tại sao em phải cúi đầu. Anh biết họ đối xử với em thế nào không, anh chẳng biết gì cả.”

Tủi thân trong lòng như tìm được chỗ trút giận.

Hà Tân nhìn cô.

Dừng dừng, Tôn Tâm Nghiên đã bình tĩnh lại, nói: “Em làm phiền họ, cũng làm phiền anh.”

Trên đường ồn ào, bầu không khí giữa hai người lại rất yên tĩnh.

Mặt Hà Tân không có biểu cảm gì, “Không ai nói em sai, hôm nay trên bàn cơm có ai phải cúi đầu?”

Thái độ cậu khinh thường, “Muốn nói cúi đầu, người tham gia bữa ăn này cũng đã nhường em một bước. Là anh kêu bọn họ đến, có phải bọn họ tới cũng là chúng ta nhận sai?”

“Vì cái gì mà mấy cô ấy lại tới?”

“Em quan tâm lý do mấy cô ấy tới làm gì, tới chính là tới.”

“Vậy thì anh ít nhất…… Anh ít nhất phải nói trước với em một tiếng.”

“Nói thì em sẽ đến sao?” Hà Tân quá hiểu tính cô, đè nén lửa giận, cậu nhìn sang bên cạnh, “Em và bọn họ sống cùng một mái nhà, bọn họ đối xử với em không tốt thì em vui vẻ được sao. Chuyện có thể giải quyết vì sao lại không giải quyết. Việc này cứ vẫn tiếp diễn, anh sốt ruột không yên, em ở đó làm anh yên tâm được sao? Em đứng trên lập trường của anh nghĩ thử xem.”

Lời này như moi tim moi phổi, cứ như Tôn Tâm Nghiên không biết tốt xấu vậy.

Mặc kệ cậu dùng cách gì để xử lý, xuất phát đều là vì muốn tốt cho cô. Cô trầm mặc.

Hai người bước tiếp rồi lại dừng lại.

Tôn Tâm Nghiên bình tĩnh, “Mặc kệ thế nào, anh làm cái gì, cũng phải nói với em.”

“Được, còn em, còn việc gì giấu anh nữa không?” Hà Tân nhíu mày.

Thật lâu sau, Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Xoa xoa tóc cô, Hà Tân nói, “Được, việc này kết thúc tại đây. Anh đưa em về.”

Tôn Tâm Nghiên không biết rốt cuộc Hà Tân dùng cách gì hoà giải với bạn cùng phòng của cô, hỏi cậu cậu cũng không chịu nói, nói lương tâm các cô ấy cắn rứt, có quỷ mới tin.

Sau lần đó, các cô ấy đối xử với cô đúng là đã cải thiện khá nhiều.

Đương nhiên, quan hệ giữa các cô gái rất phức tạp, không có khả năng trở lại giống như lúc trước, chỉ là không hề cố ý xa lánh cô nữa, có đôi khi lớp trưởng tới ký túc xá thông báo, không có Tôn Tâm Nghiên ở đó, các cô ấy tâm tình tốt sẽ nói lại cho cô.

Có mấy lần, Tôn Tâm Nghiên rõ ràng cảm giác được Trình Dao đối tốt với cô. Sau mới biết được, trong bữa cơm Hà Tân mời lần trước, có một cậu con trai đã nói chuyện riêng với cô ấy. Con gái mới lớn, lòng tự trọng bị tổn thương khó tránh khỏi giận chó đánh mèo, sau đó, vật đổi sao rời, nội tâm cũng bình ổn, bọn họ muốn xin lỗi, muốn bình thường quan hệ lại như xưa.

Nhưng mà Tôn Tâm Nghiên lại không nhận. Mấy người bạn cùng phòng này từng nói xấu cô, có lẽ cả đời này cô cũng không bao giờ quên.

Tháng 3 đã đến, thời tiết Cáp Nhĩ Tân vẫn còn lạnh, nhiệt độ vẫn dưới 0 độ C.

Ban ngày còn đỡ, nhiều lúc có thể mặc ít một tí, nhưng buổi tối ra đường nhất định phải mặc áo bông dày. Đàm Á Lôi nói, ở nơi này, ít nhất phải tới tháng 5 mới ấm lên được.

Tôn Tâm Nghiên nặng nề thở dài, cô thích nhất thời tiết ấm áp, nơi này rét lạnh dài quá.

Thứ bảy này, vở kịch mà CLB kịch nói tập hơn một tháng sẽ lên sân khấu, trong trường có rất nhiều học sinh không quản thời tiết giá lạnh tới xem.

Giai đoạn trước, Tôn Tâm Nghiên giúp mọi người vẽ poster, hoá trang, còn tập vai diễn hai câu thoại của mình, mỗi ngày bận đến mức chân không chạm đất.

Hơn hai giờ diễn, từ sân khấu đến kịch bản, trang phục, ánh đèn…… Toàn bộ đều được thành viên CLB kịch nói xử lý cẩn thận. Khi chào bế mạc, ánh đèn lóa mắt chiếu xuống, nhìn đầu người mênh mông phía dưới, Tôn Tâm Nghiên nắm tay mọi người đứng trên sân khấu, cùng nhau nghênh đón những tràng vỗ tay như sấm.

Trong lòng Tôn Tâm Nghiên tràn đầy sự vinh dự, tình cảm mãnh liệt trào dâng, làm cô kiêu ngạo đến suýt khóc.

Tan cuộc, Tôn Tâm Nghiên giúp mọi người dọn dẹp đạo cụ, làm vệ sinh sạch sẽ.

Không bao lâu sau, Hà Tân gọi điện thoại tới: “Còn dọn dẹp cái gì mà chưa ra?”

“Đang dọn vệ sinh, anh đợi một lát.”

“Chuyện gì cũng đến tay em à, đừng bán rẻ sức lao động của mình.”

Tôn Tâm Nghiên: “Nếu không anh tới giúp bọn em dọn vệ sinh đi. Chắc còn phải làm một lúc nữa cơ, anh cứ vào đi, bên ngoài gió lớn lắm.”

Hà Tân cúp điện thoại, đi vào.

Người xem đã đi hết, hội trường trống trải mà an tĩnh.

Ánh đèn trên sân khấu sáng choang, mấy bạn nam chậm rãi dọn dẹp đạo cụ, đồ hoá trang, Tôn Tâm Nghiên và mấy bạn nữ khom lưng quét rác. Mọi người vừa dọn dẹp vừa vui đùa ầm ĩ.

Từ trên sân khấu nhìn xuống phía dưới có hơi tối, nhưng Tôn Tâm Nghiên đã nhanh chóng phát hiện ra Hà Tân. Cô đứng lên, vẫy tay với cậu, trên mặt cười khanh khách.

Hà Tân đi về phía cô.

Mấy bạn nữ bên cạnh hỏi Tôn Tâm Nghiên: “Bạn trai cậu à?”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu, “Tớ nói chuyện với anh ấy tí nhé.”

Giẫm lên dải lụa rực rỡ trên mặt đất, Tôn Tâm Nghiên đi đến mép sân khấu rồi ngồi xổm xuống, nhìn Hà Tân, “Chờ chút nữa CLB muốn đi liên hoan, chúng ta cũng theo bọn họ đi chơi được không?”

“Các em đi bao nhiêu người?” Vẻ mặt Hà Tân hiển nhiên không vui. Cậu đang muốn đi ăn riêng với cô.

“Khoảng mười mấy người. Được không?” Tôn Tâm Nghiên nở một nụ cười lấy lòng.

“Được rồi.” Suy xét đến tâm trạng lần đầu diễn vai quần chúng thành công của cô, Hà Tân miễn cưỡng đồng ý, “Cần anh giúp gì không.”

Tôn Tâm Nghiên: “Không cần, anh ngồi đây đợi nhé, dọn sắp xong rồi.”

Hà Tân ngồi trên một chiếc ghế trống hàng thứ nhất, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Tôn Tâm Nghiên trên sân khấu đi tới đi lui, bỗng nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên thấy dáng vẻ đánh đàn trên sân khấu của cô.

Vừa nghiêm túc, lại xinh đẹp, đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Hà Tân là người có rất ít hồi ức quá khứ. Vì cuộc sống gia đình quá thuận lợi, cậu thích nhìn về phía trước, cảm thấy còn có rất nhiều điều mới lạ ở tương lai. Nhưng mà giờ phút này, một mình cậu ngồi đây, lại không nhịn được nhớ tới khoảng thời gian cô và cậu ở bên nhau hồi cấp ba.

Những việc cô làm vì cậu, cậu đều nhớ hết, chỉ là xấu hổ nên không nói ra thôi.

Thật ra, Hà Tân hy vọng Tôn Tâm Nghiên vĩnh viễn không cần thay đổi, không cần chạy theo cái thời trang hay là xu hướng gì đó. Ngây thơ cũng được, kiêu ngạo cũng được, quá đáng cũng chẳng sao, cậu cảm thấy sau này mình vẫn thừa sức bảo vệ cô, nuôi cô béo trắng béo tròn.

Đây chính là động lực để cậu tiến về phía trước.

Lúc Tôn Tâm Nghiên bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, đi xuống dưới, Hà Tân lười nhác ngồi dựa lưng vào ghế ở hàng đầu tiên, vẫn luôn nhìn cô.

Khán phòng to như vậy, chỉ mình cậu yên tĩnh ngồi đó, nhìn qua có hơi cô đơn.

Khóe miệng cô nhếch lên, cười ngọt ngào với cậu. Cô sợ cậu cô đơn.

Sau này Tôn Tâm Nghiên hồi tưởng lại, đêm đó có quá nhiều kỷ niệm đáng giá.

Lần đầu tiên cô lên sân khấu biểu diễn, lần đầu tiên uống rượu với bạn bè, lần đầu tiên cuối tuần không về ký túc xá, cũng là lần đầu tiên, dâng hiến hết bản thân cho một người.

CLB kịch nói đi ăn lẩu liên hoan, ăn xong lại đi hát, rất nhiều người ngủ luôn ở KTV. Hát được một nửa Hà Tân đưa Tôn Tâm Nghiên rời đi.

Tới khách sạn, Tôn Tâm Nghiên đi tắm trước. Chờ Hà Tân tắm rửa xong đi ra, cô đang nằm trên giường xem TV, chăn che đến cằm.

“Lạnh hả?” Trên người Hà Tân chỉ mặc một cái quần đùi, dùng khăn lông lau tóc, da trên người cậu bị nước ấm làm cho hồng hồng.

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Cậu nhìn cô, không nhanh không chậm lau khô tóc, ngồi vào mép giường.

“Không lạnh sao lại đắp kín thế…”

Cậu xốc chăn lên, Tôn Tâm Nghiên ăn mặc rất đàng hoàng, phía trên là áo mỏng, phía dưới là quần jean.

Hà Tân bật cười, ôm eo cô, rồi xoay người đè cô xuống dưới, hôn một nụ hôn thật dài, “Mặc như vậy phòng trộm à?”

Tim đập thình thịch, giọng Tôn Tâm Nghiên dịu dàng: “Không phải, em không mang quần áo để thay……”

Cảm giác một bàn tay to lớn đang tiến vào vạt áo, Tôn Tâm Nghiên cứng đờ cả người, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái.

Hà Tân điên cuồng hôn cô, hơi thở càng ngày càng nặng.

Tôn Tâm Nghiên ôm cổ cậu. Da thịt cậu trai trẻ rắn chắc, co dãn dẻo dai. Cô nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập, tiếng hôn môi khiến cô trở nên rối loạn, không nghĩ được gì nữa.

Cho đến khi cậu cởi bỏ cúc quần jean của cô, tay từ sau thắt lưng với vào trong… Tôn Tâm Nghiên mới từ trong nụ hôn sợ hãi kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện nắm chặt cánh tay cậu.

Trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, tay Hà Tân từ phía sau vòng trở về, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng mềm mại của cô, “Sợ sao?”

Hô hấp nặng nề, Tôn Tâm Nghiên đầu váng mắt hoa, khẩn trương lắc đầu.

“Suy nghĩ kỹ chưa, có hối hận không?”

Trong mắt Tôn Tâm Nghiên là hình ảnh ngược của cậu, “Nếu sau này không còn bên nhau nữa, em cũng sẽ không hối hận.”

Hà Tân cong khóe miệng, yêu thương hôn đôi mắt cô: “Nói vớ vẩn cái gì đấy.”

Ôm hôn cô một lúc lâu, Hà Tân nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo trên người cô, ôn nhu âu yếm.

Kinh nghiệm của cậu cũng chẳng nhiều hơn cô là bao, lúc đầu phải thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không vào được.

“Nghiên Nghiên, thả lỏng nào.” Hà Tân hôn dọc từ cằm cô lên đến lỗ tai, kiềm chế chậm rãi cọ cọ vào người cô, giọng nói sắp hỏng đến nơi rồi.

“Em đã thả lỏng rồi…” Giọng cô run run.

“Em không thả lỏng sẽ đau đấy.”

Lối vào ướt át, Hà Tân thử nhích vào một chút, quả nhiên cô kêu một tiếng.

Cậu áp lên má cô trấn an, “Đau lắm à?”

Cứ nghĩ cô sẽ bảo đau lắm, kết quả Tôn Tâm Nghiên ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn cậu, mày nhẹ nhàng nhíu chặt, nhẫn nại lắc đầu.

Lồng ngực Hà Tân thắt lại. Người ngày thường vẫn hay thích làm nũng với cậu, lúc này lại không rên một tiếng. Hà Tân cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn không quên được đôi mắt ngập nước, vẻ thống khổ mà cam chịu của Tôn Tâm Nghiên lúc này, nguyện trao tất cả tình yêu và quyền định đoạt cho cậu.

“Đau thì cắn anh, Nghiên Nghiên… Thả lỏng…”

Hà Tân thở hổn hển, chậm rãi đẩy eo về phía trước, cậu đặt tay mình bên môi cô. Tôn Tâm Nghiên cả người cứng đờ, ôm chặt cổ cậu.

Không khoa trương như trên TV, nhưng thật sự rất đau, cô vô thức khóc nấc lên.

Hà Tân cũng không dám động đậy, hôn lông mi ẩm ướt của cô, “Ngoan, lần sau không đau nữa, anh Hà Tân sẽ yêu thương em cả đời.”

Thật sự rất đau.

Cũng thật sự không hối hận.

Bởi vì đây là Hà Tân, là Hà Tân tốt nhất trên thế giới này.

- -----oOo------