Theo kế hoạch thì Tôn Tâm Nghiên sẽ ở lại Bắc Kinh chơi một tuần, mỗi ngày Hà Tân đều chuẩn bị một đống kế hoạch đi chơi, hai người chơi rất vui vẻ.

Buổi tối ngày thứ ba, Tôn Tâm Nghiên bất ngờ nhận được một tin nhắn trên WeChat, là của Hàn Đông.

Hàn Đông xem tin cô phát trong vòng bạn bè, hỏi cô: Tới Bắc Kinh à?

Sau khi tốt nghiệp cấp ba bọn họ không còn liên lạc, sao khi add wechat cũng chưa hề nói chuyện. Trong lời nói, Tôn Tâm Nghiên cảm giác Hàn Đông đã phóng khoảng hơn trước kia nhiều, hỏi cô đi mấy người, chơi mấy ngày, tiếp theo sẽ đi đâu.

Khi nói lời này, Hà Tân đang nằm trong phòng cô không chịu đi.

Cậu tắm xong thì qua đây, tóc cũng chưa lau khô, cứ nằm ườn trên giường cô, tóc ướt vuốt ngược ra sau, lộ ra cái trán trắng bóng. Tôn Tâm Nghiên không trả lời Hàn Đông, cậu bèn nằm lì ra đó, không chịu đi về.

Trên tay trống không, trong một giây Tôn Tâm Nghiên lơ đãng, di động đã bị người chày bửa cướp mất.

“Để anh xem, em nói chuyện với ai mà hăng say vậy…”

Lại nói tiếp, hai người bọn họ đều có chung quan điểm trong vấn đề điện thoại, là tôn trọng sự riêng tư của đối phương, không cố tình kiểm tra di động, nên Tôn Tâm Nghiên mới không đề phòng cậu. Nhưng trong chuyện yêu đương, rất nhiều hành động nhỏ đều là nửa vô tình nửa cố ý, còn được gọi là tình thú.

“Trả em.” Tôn Tâm Nghiên đòi lại.

Hà Tân cầu còn không được, cánh tay dài vươn tới, thuận thế ôm lấy cô lăn trên giường một vòng, dây dưa một hồi.

Tôn Tâm Nghiên bị cậu trêu, cười rộ lên, véo eo cậu trả thù.

Trốn tránh tay cô, miệng cậu đặt lên chóp mũi cô, nửa cười nửa không, uy hiếp, “Còn trêu là anh động thủ thật đấy…”

Người trong ngực quả nhiên dừng lại, xin tha trước, “Đừng mà, đừng làm loạn…”

Cậu thật muốn điên lên nhưng lại không nỡ.

Vì thế ôm người vào trong ngực, di động vẫn còn ở trong tay.

Di động của Tôn Tâm Nghiên là loại cảm ứng, Hà Tân giơ lên sau đầu cô, ngón tay trượt trên màn hình.

Vốn định giả bộ điềm tĩnh, kết quả lại thấy bạn học cũ, đúng là cậu xem đến hăng say.

Xem xong lại ném di động sang bên cạnh, cậu hôn xuống miệng cô, hỏi, “Sao không nói với cậu ta là tới nhà anh?”

Tôn Tâm Nghiên đặt tay lên má cậu, bật cười, không nói lời nào.

“Đừng giả ngu với anh.”

Thật ra bên cạnh Tôn Tâm Nghiên cũng không ít người có ý với cô, Hà Tân biết, cũng rất tự tin vào mình, nhưng cậu vừa thấy Hàn Đông này là lại không thoải mái. Người này tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, cậu không chú ý cái là lại ngo ngoe bạn gái cậu, nếu không xem điện thoại của cô thì cậu còn lâu mới biết.

Tôn Tâm Nghiên: “Em đã nói là cùng anh tới đây chơi rồi.”

Chỉ là nói như vậy cô cảm thấy có hơi lộ liễu.

“Em cứ thành thật nói với người ta đi, em đã sớm là người của anh rồi.”

Nghĩ đến chuyện cũ, lại nghĩ đến hiện tại, Tôn Tâm Nghiên cắn nhẹ môi dưới, bỗng nhiên nói, “Thực ra con người anh rất khốn kiếp.”

Lần đầu tiên nghe cô mắng người, Hà Tân lại bật cười, “Không phải em đã yêu tên khốn kiếp à.”

Nghỉ hè Hàn Đông không về quê, sau khi biết Tôn Tâm Nghiên đến Bắc Kinh thì muốn làm chủ nhà mời cô một bữa, bị Hà Tân quấy phá một lần, Tôn Tâm Nghiên uyển chuyển từ chối. Qua mấy ngày, Hà Tân dẫn cô đi gặp mấy người bạn của cậu ở Bắc Kinh.

Bạn bè của Hà Tân ở Bắc Kinh đều là con nhà kinh doanh, không ai là người Bắc Kinh cả, nhưng lại giống người Bắc Kinh hơn cả dân bản địa, giọng Bắc Kinh đặc sệt, họ ăn mặc rất thời trang, mấy cô bạn gái đẹp như bước ra từ tạp chí.

Trước kia, Tôn Tâm Nghiên đã nghe Hà Tân nói qua hai lần, lần này thật sự gặp mặt, cũng không tính là quá ngạc nhiên.

Tôn Tâm Nghiên theo chân bọn họ nhưng không biết bắt chuyện thế nào, đành im lặng lắng nghe. Trong đó có người còn nhỏ hơn Hà Tân, lúc ăn cơm cứ cà lơ phất phơ nói sang năm gia đình mở cho cậu ta một công ty để bồi dưỡng, mọi người đều trêu chọc cậu ta.

Tôn Tâm Nghiên có cảm giác, ở Bắc Kinh, Hà Tân không giống bình thường, hoàn cảnh xung quanh của cậu rất khác so với tưởng tượng của cô.

Buổi tối hôm nay, không biết Hà Tân lấy đâu một chiếc xe thể thao, một hai phải chở Tôn Tâm Nghiên đi hóng gió.

Đêm hè nóng nực, Bắc Kinh xa hoa lộng lẫy, trong không khí thoang thoảng mũi hoa lan hoa hồng.

Một chiếc Porsche chạy xuyên qua màn đêm, ngồi trong là một đôi nam nữ trẻ tuổi tuấn tú, xinh đẹp, khi chờ đèn đỏ, mấy chiếc xe xung quanh đều nhìn bọn họ.

Ở Bắc Kinh rộng lớn này, một chiếc xe thể thao nhỏ nhoi không tính là gì.

Nhưng ở độ tuổi đẹp nhất được hưởng đồ tốt nhất, ở độ tuổi hư vinh nhất được hưởng hư vinh, điều đó mới khiến người ta hâm mộ.

Một cánh tay gác lên bệ cửa sổ, Hà Tân đặt tay còn lại trên tay lái, tóc mái trước trán bị gió thổi nhẹ nhàng bay ra sau. Tôn Tâm Nghiên không cho cậu chạy nhanh, cậu bèn hoà vào dòng xe cộ chậm rãi di chuyển.

Hà Tân thong dong hưởng thụ loại cảm giác này.

Tôn Tâm Nghiên không thể không thừa nhận mình cũng vui thích, chỉ là phù hoa hưởng lạc như vậy khiến lòng cô có cảm giác vô định.

Trên đường, Hà Tân hỏi cô: “Thấy xe này thế nào?”

Tôn Tâm Nghiên nhìn trái nhìn phải, “Khá tốt, nhưng em cũng không hiểu về xe lắm đâu.”

“Anh mua chiếc này được không?” Khi vào đại học cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn mua một chiếc xe thể thao.

“Thôi đừng, bây giờ chưa dùng đến xe.” Tôn Tâm Nghiên nói thêm một câu, “Anh chỉ thích khoe thì có.”

Hà Tân bị cô vạch trần thì mỉm cười, “Nói chí phải, không mua nữa.”

Tôn Tâm Nghiên liếc nhìn cậu, cô mím môi nhìn ra bên ngoài.

Qua một lát, kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt tươi cười của cô gái.

Trên đường về nhà, di động Hà Tân đặt hộp đựng rung lên, có thông báo trên Wechat. Tôn Tâm Nghiên chú ý tới, nhìn thoáng qua.

Xe vừa lúc đi vào đường hầm, Hà Tân nói: “Xem giúp anh với.”

Tôn Tâm Nghiên cầm lấy, nhập mật khẩu. Đúng vậy, mật khẩu điện thoại cậu là sinh nhật cô.

Tin nhắn gửi tới là của một nick có ảnh đại diện là ngôi sao trời.

Tóm tắt nội dung trong vòng một câu: Chủ nhiệm khoa nói cậu có thể tìm gặp ông ấy trước khai giảng.

Tôn Tâm Nghiên nói cho Hà Tân, Hà Tân nói, “Giúp anh trả lời ‘Ừ’.”

Tôn Tâm Nghiên đáp xong, bên kia trả lời rất nhanh “OK”.

Tôn Tâm Nghiên hỏi: “Còn đáp gì không?”

“Không cần.” Hà Tân nói.

Tin nhắn qua lại lúc trước của bọn họ cơ bản đều là sao trời nhắn tin tới trước, Hà Tân sẽ đáp lại ngắn gọn, “Được”, “Ừ”, “Đã biết” linh tinh. Dù những tin “Sao trời” gửi tới đều là những việc rất bình thường, nhưng giác quan thứ sáu của con gái nói vẫn nói cho Tôn Tâm Nghiên biết, đây là một cô gái, hơn nữa còn có ý tứ với Hà Tân.

Bởi vì có ý tứ mới muốn dẫn dắt đề tài nói chuyện, cũng bởi vì có ý tứ mới cố gắng kiềm chế không quá lộ liễu.

Cũng may thái độ Hà Tân rất dứt khoát.

Tôn Tâm Nghiên đặt di động xuống, không nói gì nữa.

Buổi tối hôm nay hơn mười một giờ mới về tới nhà, Tôn Tâm Nghiên tắm rửa xong không tìm thấy dây sạc điện thoại. Ngẫm nghĩ, buổi chiều cô có nói chuyện phiếm với Hà Tân ở phòng sách.

Phòng sách ở tầng một, Tôn Tâm Nghiên sợ sẽ gặp phải bố Hà nên ăn mặc chỉnh tề mới xuống tầng.

Ai ngờ phòng sách lại đang sáng đèn, cửa hơi mở, có người nói chuyện bên trong.

Là bố và mẹ kế của Hà Tân.

Đã muộn rồi, Tôn Tâm Nghiên nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp của bọn họ, nên không định đi vào, sợ bọn họ đang có hành động thân mật, thì lại thành tình huống xấu hổ.

Đang muốn nhẹ nhàng tránh đi, bước chân cô chợt dừng lại.

Tôn Tâm Nghiên nghe thấy bọn họ đang nói về mình.

Bố Hà đi xã giao về, đang xem tài liệu trên máy tính, người phụ nữ đưa cho ông một tách trà, khuyên ông nghỉ một lát. Bố Hà Tân hỏi bà chuyện hai đứa nhỏ, bà dịu dàng nói, “Hai đứa nó mới về lúc nãy, chơi mệt nên đã đi ngủ rồi. Mấy ngày nay em thấy tình cảm của chúng nó rất tốt.”

Bố Hà Tân uống ngụm trà, “Cũng chỉ là đùa vui chốc lát thôi.”

Người phụ nữ đứng phía sau nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho ông, “Haiz, lần trước anh bảo chuyện của mẹ con bé là như thế nào?”

Trong đầu ong ong, Tôn Tâm Nghiên đứng ở ngoài cửa, tim đập thình thịch, bất giác nín thở.

“Mấy năm trước đã đi theo người khác rồi. Nói đi cũng phải nói lại, bố nó cũng là bạn của anh, đúng là chẳng ra gì.”

Bố Hà cũng không quan niệm dòng dõi gì, nhưng ông luôn cảm thấy áy náy với Hà Tân, cảm thấy chưa cho cậu một gia đình đầy đủ trọn vẹn. Ông hy vọng con trai về sau sẽ tìm được một đối tượng có hoàn cảnh gia đình tốt một chút, không nhất thiết phải đại phú đại quý, nhưng các phương diện khác phải yên bề, ổn định. Hơn nữa ngoại hình của Hà Tân cũng rất sáng sủa, tiền đồ thì rộng mở, ông rất tự tin về tương lai của cậu.

Một mặt là bố Hà tính toán cho cậu, một mặt là do tâm lí muốn bù đắp sự thiếu thốn trong chính cuộc đời của mình.

Người phụ nữ nói, “Vậy thái độ của anh là gì? Em thấy Tân Tân sẽ không dễ dàng nghe lời đâu.”

Bố Hà Tân chẳng buồn bận tâm: “Bây giờ nó còn nhỏ, chưa biết suy xét kĩ càng, cũng không cần phải suy nghĩ xa xôi.”

“Không thể nói như vậy được, anh vẫn nên tìm cơ hội nhắc nhở Tân Tân đi, có ra ngoài chơi cũng phải biết chừng mực, nhỡ ngày nào đó lại ôm cháu về cho anh xem đấy…”

Nghe vậy bố Hà lại tự hào mà cười mắng, “Có giỏi thì nó cứ ôm cháu về đây, anh nuôi hộ nó luôn… Đấy cũng là bản lĩnh của nó đấy.”

Ông cười rồi lại thở dài, sờ chén trà: “Hôm trước anh đã nhắc khéo nó rồi, hôm nào lại tìm cơ hội nói riêng với nó. Chuyện này còn liên quan đến quan hệ hàng xóm láng giềng, nếu để xảy ra chuyện gì rồi truyền về quê thì cũng xấu mặt.”

Người phụ nữ nói: “Ý em cũng vậy đó.”

Phòng không bật đèn.

Đêm im ắng. Tôn Tâm Nghiên ôm đầu gối ngồi trên giường, đờ đẫn nhớ lại đoạn đối thoại kia, cảm thấy mỗi câu mỗi chữ đều như một cây đinh, ghim chặt vào lòng cô, đau thấu tim gan.

Đúng vậy. Cô quá ngây thơ rồi, cũng không biết xấu hổ.

Qua một lát cô mới phát hiện mình đang khóc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống thành, cô nhanh tay lau đi, ngón tay run rẩy.

Bố đã sớm nói với cô, con gái không tự trọng, sẽ bị người khác khinh thường. Cô lại bỏ ngoài tai.

Trong biệt thự trống trải tinh xảo này, mỗi ngóc nghách trong không khí đều là một loại nhục nhã. Là chính cô cho bọn họ quyền nhục nhã mình.

Cô thu dọn hành lý ngay trong đêm, sáng sớm hôm sau Tôn Tâm Nghiên nói với Hà Tân mình phải về nhà.

Hà Tân mới vừa tỉnh ngủ, định đưa cô xuống lầu ăn sáng. Vừa nghe lời này của cô, cậu tỉnh hẳn, đóng cửa lại, “Sao lại về? Đã chuẩn bị gì đâu, mình đặt vé máy bay vào ngày kia rồi hẹn cùng về mà.”

Cậu hứa ngày kia sẽ đưa cô về, rồi quay lại trường.

“Bố em bảo em về nhà sớm.”

“Có việc gì sao?” Hà Tân quan tâm hỏi.

Cậu nhìn thấy hành lý đã thu xếp gọn gàng đặt bên mép giường của cô.

“Trong nhà có chuyện…” Tôn Tâm Nghiên không còn sức lực để viện cớ nữa.

Hà Tân nói, “Gấp quá, hay là để mai về, anh đi đặt lại vé máy bay.”

“Không được, hôm nay em phải về, nhất định phải về. Nếu anh vội thì em về một mình cũng được.”

Tôn Tâm Nghiên kéo hành lý đi ra bên ngoài.

Hà Tân giữ chặt lấy cô, nhìn ra ngoài, đè thấp giọng, “Một mình em về kiểu gì? Làm sao vậy? Lại dỗi cái gì? Sáng sớm ai chọc em…”

Động tác hai người cứng lại.

Ai ngờ Tôn Tâm Nghiên lại nâng vành mắt đỏ hoe lên, “Hà Tân, em thật sự muốn về nhà… Em rất nhớ bố…”

Một giọt nước mắt thẳng tắp rơi xuống, vỡ tan dưới mặt đất.

Hà Tân lạnh mặt. Tôn Tâm Nghiên không hề nhìn cậu.

Dừng lại, cơ mặt Hà Tân thả lỏng, nhụt chí sờ tóc cô, “Được rồi, đừng khóc, ngồi trong phòng một lát, anh xuống nói với bố anh một tiếng, rồi đưa em về.”

- -----oOo------