Năm 2012, Hà Tân đến đại học S ở Mỹ, một trường đại học lâu đời danh giá, vừa kịp học kỳ mùa xuân.

Đại học Công Nghệ có một dự án hợp tác với phòng thí nghiệm của trường bọn họ, nên mới có cơ hội giao lưu trao đổi lần này. Thông qua thành tích trên lớp, Hiệp hội giáo dục quốc tế kết hợp với trường học địa phương cùng tuyển chọn, có 4 người khác cùng đi trao đổi với cậu, chuyên ngành khác nhau, nhưng đều đến học viện hàng không vũ trụ.

Trước khi xuất phát, nhà trường tổ chức gặp mặt với các sinh viên.

Sau thế chiến 2, công nghệ hàng không vũ trụ Hoa Kỳ đã phát triển nhanh chóng và dẫn đầu thế giới. Sự phát triển của bộ phận công nghệ này có liên quan mật thiết đến quân đội và Mỹ luôn giữ kín về kỹ thuật này. Rất nhiều người cả ngày chê trách hàng không Trung Quốc thua kém hàng không ở đây cả vài thập kỉ. Trên thực tế, không có khoảng cách nào không thể vượt qua trong nghiên cứu học thuật. Tuy nhiên, các ngành công nghiệp và sản xuất của Trung Quốc đang kéo hàng không vũ trụ thụt lùi lại, vật liệu và sản xuất không tốt, việc chuyển hóa lý luận thành thực tiễn không thỏa đáng. Tình trạng này không chỉ là một vấn đề trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, mà có thể nói là hiện trạng của toàn bộ lĩnh vực nghiên cứu khoa học.

Trường học tạo cơ hội cho sinh viên trẻ ra nước ngoài học tập, mở rộng tầm mắt. Thật lòng mà nói, để sinh viên năm hai đi giao lưu là khá phù hợp, bài học chuyên ngành vừa mới bắt đầu, quay lại bổ sung vẫn kịp, sau khi tốt nghiệp cũng có thể học lên thạc sĩ.

Cuối cùng, giáo sư trung niên cười nói, “Bảo kiếm phải mài giũa mới sắc bén được, thời gian một năm nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, chớp mắt là trôi qua, cuối cùng có thu được kinh nghiệm của trường người ta hay lại trở thành một chuyến du lịch nước ngoài, là do chính các em quyết định.”

Lúc còn trong nước, trước khi xuất phát Hà Tân cùng Tôn Tâm Nghiên đón sinh nhật 20 tuổi của cô.

Tôn Tâm Nghiên sinh cuối năm, sắp hết năm mới thật sự thêm một tuổi, sau đó mấy ngày là sang năm mới, cô lại thêm một tuổi. Dịp lễ quốc khánh bố Tôn đã tổ chức một bữa tiệc rượu mừng sinh nhật hai mươi tuổi cho cô trước, tới đúng ngày thì Hà Tân đón với cô ở Cáp Nhĩ Tân.

Bên ngoài tuyết rơi đầy trên mặt đất, Tôn Tâm Nghiên không muốn ra ngoài, bọn họ ở lì trong nhà trọ của Hà Tân suốt cả buổi chiều.

Hà Tân tự tay nấu vài món cho cô.

Trong phòng bếp khói lửa mịt mù. Bên bàn bếp, Hà Tân mặc áo thun quần đùi, đang nêm nếm cho món khoai tây xào ớt xanh.

Trong phòng không có điện thoại. Tôn Tâm Nghiên nằm ngửa trên sô pha, mặc bộ quần áo ngủ, chống cằm lẳng lặng xem tạp chí. Đều là tạp chí địa lý quân sự của cậu, cô liếc nhìn tranh minh họa của những chiếc máy bay, vũ khí bên trong để giết thời gian.

Chương trình năm hai học nhiều hơn so với chương trình năm nhất, lại thêm mấy môn chuyên ngành, tới gần kì kiểm tra, sinh viên y khoa đều muốn nổi điên, ngày đêm điên cuồng gặm sách, thời gian nhàn hạ như vậy đối với Tôn Tâm Nghiên rất quý giá.

Nhưng hôm nay là sinh nhật cô.

Mùi hương toả ra từ chảo dầu, Hà Tân chầm chậm bày đĩa khoai tây xào ớt xanh lên bàn, quay đầu nhìn người đang hút sữa chua đứng cạnh cửa.

“Lại đây dọn cùng anh nào.” Cậu sai cô.

Tôn Tâm Nghiên bày thức ăn lên bàn.

Ba đĩa thức ăn, vây quanh một chiếc bánh kem nhỏ ở giữa.

“Hà Tân, đừng làm nữa, đủ ăn rồi.” Tôn Tâm Nghiên gọi cậu.

Qua một lát Hà Tân mới xoa tay đi tới, “Bao món rồi?”

“Ba món.”

“Ba món á? Anh tưởng mình mới nấu hai món thôi chứ…”

Tôn Tâm Nghiên: “…”

Vừa chập tối trời đã đen sầm cả lại.

Trong phòng lắp máy sưởi rất ấm áp, nếu không nhìn bên ngoài thì sẽ không cảm giác được đang là mùa đông.

Hai người ngồi xuống bên bàn ăn, Hà Tân mở bánh kem trên bàn ra, cắm nến lên, rồi dùng bật lửa thắp nến.

Cậu đứng dậy tắt đèn, trong nháy mắt căn nhà đen kịp, chỉ còn lại ánh nến.

Ánh vàng phản chiếu trên gương mặt Tôn Tâm Nghiên, thắp sáng ánh mắt cô, yên tĩnh ấm áp, rất xinh đẹp.

“Happy birthday to you… Happy birthday to you… ”

Tôn Tâm Nghiên ngăn cậu lại, “Được rồi, đừng hát nữa, khó nghe quá.”

Hà Tân bật cười không để bụng.

Cậu nhìn cô, cô nhìn bánh kem, trên cổ lóe lên ánh sáng, là chiếc vòng cổ cậu tặng cô, cô vẫn luôn đeo nó.

Yên lặng hai giây, bầu không khí bắt đầu thay đổi.

Hà Tân bỗng nói: “Anh không đi trao đổi nữa, nhé?”

Có thể những lời này của cậu chỉ là do một phút xúc động nhất thời, nhưng cậu không giống những người khác, cậu là kiểu người sẽ biến xúc động thành hành động.

Tôn Tâm Nghiên không nhìn cậu, “Sao lại không đi?”

“Anh đi thì ai chăm sóc em?”

“Anh ở đây cũng không chăm sóc được em. Anh cứ đi đi, một năm thôi mà.”

Hà Tân: “Chỉ cần em nói không muốn anh đi, anh sẽ không đi nữa.”

Giọng điệu giống như đùa cợt, lại giống như nghiêm túc.

Sợi tóc đen nhánh rũ xuống hai bên sườn mặt, Tôn Tâm Nghiên im lặng, ngây người nhìn ngọn nến kia.

Lát sau, cô vờ như thoải mái nói, “Anh chuẩn bị lâu như vậy, sao lại không đi nữa. Đừng có trêu em. Không phải anh nói sẽ dẫn em sang Mỹ chơi sao?”

Trước kia cô liều mạng khuyến khích cậu cố gắng, hiện tại, sao cô có thể cản bước cậu được.

Nháy mắt, bầu không khí lại ngưng đọng, xúc động ban đầu cũng không còn nữa.

Ngọn nến bắt đầu tàn lụi.

Hà Tân: “Em ước đi.”

Tôn Tâm Nghiên đối diện với bánh kem nhỏ, chắp hai tay trước ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hà Tân ở bên cạnh nhắc nhở cô như nhắc một đứa trẻ: “Có ba điều ước, hai cái đầu có thể nói ra.”

Môi dưới hơi cong lên, vờ như không nghe được câu nói của cậu, Tôn Tâm Nghiên mở mắt ra, một hơi thổi tắt ngọn nến.

Cô không phải trẻ con, không có nhiều lòng tham như vậy. Nếu nguyện vọng có thể thành hiện thực, một cái là đủ rồi.

Hà Tân đưa quà sinh nhật cho Tôn Tâm Nghiên, là một chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất.

Hà Tân nói: “Lát nữa anh nhập danh bạ giúp em.”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu, nhìn hộp điện thoại trong tay, không mở ra.

Qua một lát cô mới nhớ phải đáp trả cậu bằng một gương mặt vui vẻ, nói cảm ơn.

“Cảm ơn cái gì.” Hà Tân xoa đầu cô.

Hà Tân muốn về nhà một chuyến trước khi lên máy bay đi Mỹ, ở bên kia giữa tháng đã khai giảng rồi.

Ngày cậu đi có tuyết rơi, Tôn Tâm Nghiên muốn tiễn cậu ra sân bay, nhưng sân bay cách xa trường, đường về buổi tối không an toàn, nên cậu không cho cô đi.

Bên ngoài trường học, hai người nhắn nhủ dặn dò xong, Hà Tân ôm cô vào lòng.

Tuyết rơi lất phất, không ai mở ô, tuyết rơi xuống mặt nhanh chóng hóa thành bọt nước rất nhỏ.

Tôn Tâm Nghiên cảm thấy, vào thời khắc này cô có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện, ngay cả khi cậu có thể không bao giờ trở về nữa.

Hà Tân đã qua Mỹ ba lần.

Hai lần đi tham gia trại hè, một lần đi xem NBA, nói chung là, cậu rất thích quốc gia này. Cũng không phải vì trời xanh nước biếc ở đây, mà là vì đây là cường quốc, nơi nào cũng hiển hiện sự tự tin.

Cậu thích cảm giác tự tin.

Một mình cậu bay qua, mọi thủ tục đều tự mình làm. Trường học rất lớn, nằm ở San Francisco, trước khai giảng một tuần Hà Tân dạo xung quanh trường một vòng, chụp được rất nhiều cảnh đẹp. Vì muốn gửi cho Tôn Tâm Nghiên xem, nên mỗi nơi mình đi qua cậu đều chụp lại hết.

Đôi khi bạn không thể biết khi nào một người đàn ông sẽ trưởng thành, có thể là trong một quãng thời gian rất dài, cũng có thể chỉ là trong một khoảnh khắc.

Mặc dù chênh lệch múi giờ, Hà Tân vẫn giữ liên lạc với Tôn Tâm Nghiên, hai người gọi video cho nhau, trao đổi ảnh với nhau. Trong đó có một tấm là chụp cảnh hoàng hôn, cậu đứng trên hẻm núi, vươn tay chụp ảnh tự sướng bằng di động.

Trong ảnh, Hà Tân mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn giản, đôi mắt bị ánh chiều tà chiếu vào hơi hơi nheo lại, sau lưng là hẻm núi óng vàng dưới ánh hoàng hôn.

Tôn Tâm Nghiên nhìn chằm chằm bức ảnh kia rất lâu, đến cuối cùng, cô lại cảm thấy đây không phải cậu.

Trong bức ảnh này, cô không nhìn thấy sự cô đơn của cậu khi ở nơi đất khách, mà lại thấy niềm tự hào nhạt nhòa của cậu trong tình huống này.

Đúng vậy, tha hương nơi đất khách quê người, Hà Tân không những thích nghi, mà còn tự do như cá gặp nước.

Thế giới của cậu dường như ngày càng rộng lớn.

Trước khi khai giảng, sinh viên trao đổi lục tục đến trường mới. Bốn người ba nam một nữ, đã đông đủ bèn rủ nhau đến nhà hàng tổ chức tụ tập liên hoan.

Trước khai giảng hai ngày Thẩm Minh mới đến, bố mẹ cũng tới cùng, nhưng bởi vì công việc bận rộn, chênh lệch múi giờ nên ngày thứ ba đã bay về nước.

Cô ta vẫn mang dáng vẻ trí thức đó, không hưng phấn khi đi nước ngoài, cũng không có luyến tiếc khi xa nhà, cả người rất yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh của cô ta với sự yên tĩnh của Tôn Tâm Nghiên không hề giống nhau.

Thẩm Minh yên tĩnh mang theo toan tính, với ý muốn xâm lược lặng lẽ. Loại khí chất này đặc biệt hấp dẫn bọn con trai. Nhưng Hà Tân không thích nó, cậu thích sự đơn thuần.

Ở trong trường học, nhóm Hà Tân đều thuộc học viện hàng không vũ trụ, không phân chia cụ thể, chỉ chọn môn trong chương trình học. Khai giảng hơn nửa tháng, quan hệ của mọi người đã rất tốt, mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, rồi rất nhanh đã quen được thêm mấy du học sinh Trung Quốc, hòa vào nhịp sống của du học sinh.

Lần đầu tiên Thẩm Minh một mình đến tìm Hà Tân nói chuyện là sau khai giảng gần một tháng. Khi hết tiết, Hà Tân gấp quyển sách đi ra ngoài, thì bị cô ta gọi lại.

“Hà Tân.”

Hà Tân quay đầu lại nhìn cô ta, dừng lại, chờ cô ta đi tới.

“Có việc à?” Cậu hỏi.

Thẩm Minh nhìn cậu: “Có một việc cần nhờ cậu giúp.”

Một nam sinh cùng bọn họ tới Mỹ đang điên cuồng theo đuổi Thẩm Minh, ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của cô ta. Cậu bạn này thân với Hà Tân nhất nhóm, Thẩm Minh muốn nhờ Hà Tân nói chuyện với cậu ta.

Trên thảm cỏ trong vườn trường, Thẩm Minh nói rõ, “Nhờ cậu khuyên nhủ Nguyễn Viên giúp.”

“Tôi thấy, chuyện này các cậu tự giải quyết thì tốt hơn.”

Mặt Hà Tân không có biểu cảm gì, nhưng trong thái độ đã có ý duy trì khoảng cách với cô ta.

Thẩm Minh nhìn chằm chằm cậu một lát, “Có phải cậu hiểu sai ý tôi rồi không?”

“Cậu có ý gì?” Hà Tân nhìn cô ta, như cười như không.

“Cậu cảm thấy tôi cố ý tới nói với cậu.” Giọng Thẩm Minh bình tĩnh, “Không phải, tôi thật sự không giải quyết được mới muốn nhờ cậu giúp đỡ, tôi không có ý gì khác.”

Im lặng.

Thẩm Minh mỉm cười, “Thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì với cậu.”

Cô ta nhanh chóng xoay người rời đi.

Đi về phía trước dọc theo bãi cỏ, sau khi đã đi rất xa, Thẩm Minh mới quay đầu lại.

Vườn trường rộng lớn như vâỵ, tốp năm tốp ba đi lại đều là người da trắng mắt sâu mũi cao, nhưng bóng lưng người kia không hề thua kém.

Cậu thật sự chẳng có phong độ lịch lãm gì cả, nhưng sự nam tính độc đáo đó thật hiếm có.

- -----oOo------