Hà Tân chờ ở lối ra, đang nhàn nhã ăn chiếc sandwich.

Cậu mặc một chiếc sơ mi cộc tay màu đen rộng thùng thình, phía dưới là chiếc quần sooc màu xanh lá rằn ri, tóc cắt ngắn, mái hơi dài qua trán, xương gò má căng ra, chiếc mũi cao thẳng như ngọn núi.

Tôn Tâm Nghiên đang kéo chiếc vali lớn đứng trong đám đông, vừa ra đến nơi thì thấy cậu, bèn đứng im tại chỗ không bước về phía trước nữa.

Hai người nhìn nhau từ xa, Hà Tân cà lơ phất hơi nheo mắt nhìn cô, rồi lại giơ ngón tay cái lên.

Tôn Tâm Nghiên tức giận cười.

Cậu bước tới nhận hành lý trên tay cô: “Mệt không?”

“Anh chưa ăn sáng à?” Tôn Tâm Nghiên hỏi.

“Ừ, nhớ em đến nỗi không ngủ được, lúc dậy thì đã muộn rồi.”

Cô chẳng buồn nghe mấy lời ngon ngọt này của cậu.

Hà Tân kéo cô ra ngoài.

“Đưa em đi ăn cơm nghỉ ngơi trước, chêch lệch múi giờ nhiều quá.”

“Ăn ở đâu? Em không đói lắm, chưa muốn ăn.”

“Vậy thì về nghỉ trước nhé, anh đi mua một ít thức ăn.”

Ra khỏi sân bay, Tôn Tâm Nghiên đi theo Hà Tân đến chiếc xe của cậu.

Đây là một chiếc xe Toyota cũ. Cậu đã từng nói với cô rằng trường học của cậu quá lớn, nên cậu đã mua một chiếc xe hơi cũ.

Trên đường đi, bầu trời xanh thẳm, xanh đến nỗi cả một áng mây cũng không có.

Chiếc xe chạy như bay trên đường cao tốc đầy nắng, hơn một giờ sau thì đến trường của cậu.

Hà Tân lái xe chở cô dạo một vòng đơn giản, rồi đưa cô trở về chỗ ở.

Nhà trọ ở gần trường học, căn phòng không lớn, sạch sẽ, ngăn nắp, bên ngoài cửa sổ là một con đường rộng rãi, hai bên đường trồng những hàng cọ cao lớn.

Tôn Tâm Nghiên vừa vào nhà đã chạy đi tắm, Hà Tân đi mua đồ ăn. Khi cậu quay lại, Tôn Tâm Nghiên mới vừa sấy tóc xong, đang bước ra ngoài.

“Anh mua cái gì thế?”

Tóc nửa ướt nửa khô, rũ trên vai, Tôn Tâm Nghiên mặc một chiếc váy thun cotton đơn giản, bắp chân thon dài, chân đi một đôi dép xanh lam hở mũi, lộ ra ngón chân trắng bóng, móng tay sơn màu đỏ thẫm.

“Pizza, hotdog.”

Hà Tân đặt đồ lên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế salon bên cạnh. Cậu kéo tay cô, để cô ngồi lên đùi mình.

Tôn Tâm Nghiên hơi xấu hổ, “Úi” một tiếng, ấn vai cậu định đứng lên.

Bàn tay cậu men xuống, mò vào đùi trong của cô, Hà Tân ôm cả người cô ngồi lên người mình, xoa thắt lưng cô: “Kêu cái gì, ôm tí cũng không được à?”

Tôn Tâm Nghiên vừa mới tắm xong, người rất thơm, da thịt mịn màng.

Hà Tân hôn lên môi cô, rồi véo eo cô: “Không đúng à, lâu lắm mới gặp nhau, mà em lại nỡ lạnh nhạt với anh?”

Tôn Tâm Nghiên bị nhột cười khúc khích, cô bắt lấy cái tay đang lộn xộn của cậu: “Đừng làm loạn, em mệt lắm.”

Hà Tân nào nghe cô, còn sờ soạng cô nhiều hơn, Tôn Tâm Nghiên vừa buồn vừa thẹn, cười đến đôi mắt cong cong, tránh cậu.

“Có nhớ anh không?” Giọng cậu trầm xuống.

Bắp chân cậu đầy lông, gạ gẫm như có như không chạm vào bắp chân cô.

Ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đập vào sàn nhà.

Yên tĩnh một lát, Tôn Tâm Nghiên từ từ ôm lấy cổ cậu, cụng nhẹ vào trán cậu.

“Không nhớ.”

Đôi môi bị ngậm lấy tựa như trừng phạt, Hà Tân thô lỗ hôn lên môi cô: “Để anh xem thử, rốt cuộc là nhớ hay không nhớ…”

Miệng nói, tay kia đã thò vào váy cô, thăm dò mép quần lót của cô, tìm đến nơi non mềm ấy rồi vuốt ve. Mấy tháng rồi không được chạm vào cô, chính cậu lại có phản ứng trước, hơi thở gấp gáp.

Mặt thoắt cái đã đỏ ửng, người Tôn Tâm Nghiên giống như bị điện giật, xúc cảm đặc biệt mãnh liệt. Cô đẩy tay cậu ra.

Hà Tân hôn vành tai phiếm hồng của cô: “Còn không chịu nhận mình nhớ anh sao?”

Trong lòng vừa nóng vừa tê dại, Tôn Tâm Nghiên đẩy đầu cậu ra: “Không có lộn xộn, em muốn đi ngủ.”

Phía dưới đã sớm cương cứng, cậu cố tình đứng lên cô, mút cổ cô: “Cục cưng, làm một lần rồi đi ngủ…”

Sau khi Hà Tân được khai sáng về phương diện này thì càng ngày càng hạ lưu, Tôn Tâm Nghiên hoàn toàn không gánh được, hơn nữa cậu càng ngày càng không biết nặng nhẹ, dần dà khiến cô đau. Trước đây, cô bảo dừng thì cậu sẽ dừng, hiện tại không được thế nữa, lúc đang làm chuyện ấy cậu chẳng hề nghe cô, xong việc mới dỗ ngon dỗ ngọt, cúi đầu nhận sai.

Tôn Tâm Nghiên vốn đang lơ mơ vì múi giờ chênh lệch, lại bị cậu giày vò một trận, nên ngủ cả một buổi chiều. Khi cô thức dậy trời đã chạng vạng, hoàng hôn rất sâu.

Căn phòng ngập trong ánh chiều tà, vách tường màu trắng hơi ngả vàng.

Hà Tân đưa lưng về phía giường, một mình ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc, ngắm cảnh sắc bên ngoài. Hình như cậu vừa tắm xong, mái tóc đen hơi ướt, trên áo phông còn có vài giọt nước.

Tôn Tâm Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu một lúc, nhớ đến dáng vẻ cậu đầm đìa mồ hôi nằm trên người mình, vẫn cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Nghe được động tĩnh trên giường, Hà Tân quay đầu lại nhìn, Tôn Tâm Nghiên đang mặc quần áo xuống giường.

“Dậy rồi?”

“Em ngủ bao lâu rồi?”

Hà Tân cầm cái gạt tàn trong tay, nhìn đồng hồ: “Hơn ba tiếng rồi.”

Vào phòng vệ sinh rửa mặt, cô đi đến ngồi cạnh cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một rặng mây đỏ thấp thoáng trên bầu trời, hàng cây cọ rủ xuống dưới ánh trời chiều.

Tôn Tâm Nghiên ngồi trên bậu cửa sổ, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, chân giấu trong chiếc váy ngủ, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, trông có hơi trẻ con.

Cửa sổ mở ra một khung trời, bàn tay cầm thuốc lá của Hà Tân vẫn để bên ngoài.

Nhìn chằm chằm vào cô, cậu bất ngờ nhấc mắt cá chân của cô lên, thầm thì: “Vẽ cái gì đấy, cho anh xem nào.”

Tôn Tâm Nghiên đá tay cậu ra, rút chân về: “Liên quan gì tới anh, sao thích quản nhiều thế.”

Tôn Tâm Nghiên nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.

Hà Tân dập thuốc lá vào gạt tàn, từ từ bước xuống, ôm cô từ phía sau. Cánh tay cậu rất khỏe, Tôn Tâm Nghiên bị cậu nhấc khỏi mặt đất, khịt mũi coi thường, cậu ôm cô về lại bệ cửa sổ.

Hai tay đặt lên vai cô, cậu xoa đầu cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi, “Không phải việc của anh à?”

Hai tay Tôn Tâm Nghiên đẩy cậu vai, cậu vẫn không nhúc nhích.

Cậu cười châm chọc: “Có giỏi thì nói lại lần nữa đi.”

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối om, phút hoàng hôn cuối cùng đang dần biến mất.

Trên mặt Tôn Tâm Nghiên là vẻ dịu dàng thướt tha, cô nhìn cậu, bất động. Hà Tân sán lại gần, động tình hôn lên chóp mũi cô, lại hôn lên môi cô.

Ánh chiều vàng chiếu vào, phác họa đường nét cơ thể, hình bóng bọn họ in lên bức tường ố vàng.

Tôn Tâm Nghiên: “Em đói rồi.”

Tôn Tâm Nghiên dự định ở đây chơi mười lăm ngày. Hai ngày đầu, Hà Tân đưa cô đi dạo vòng quanh trường.

Trường học của Hà Tân rất rộng lớn, bên trong có rất nhiều bãi cỏ, bát ngát mênh mông. Cậu lái xe đưa cô vào bên trong, chỗ nào cô thấy hứng thú thì dừng xe xuống đi dạo.

Đang trong kỳ nghỉ hè nên không có nhiều sinh viên lắm, rất nhiều người thích ngồi trên bãi cỏ phơi nắng và nói chuyện phiếm.

Thật ra thì Tôn Tâm Nghiên thấy hứng thú nhất chính là phòng thí nghiệm mà Hà Tân luôn tâm tâm niệm niệm, ai ngờ sau khi đến cô lại hơi thất vọng. Trong đó không có công nghệ đặc biệt cao cấp gì, chỉ như phòng làm việc thông thường, toàn là máy tính với màn hình. Hôm đến thì bên trong còn có hai sinh viên nữa, Hà Tân nói với họ mấy câu rồi đi.

Tiếng anh của Hà Tân luôn rất tốt, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy dáng vẻ lúc cậu nói tiếng Anh khá gợi cảm.

Trong những ngày tiếp theo, Hà Tân dẫn Tôn Tâm Nghiên đi mấy nơi tham quan, đưa cô đi chơi rất nhiều nơi vui vẻ, chơi hoài mà không mệt.

Đây là một thành phố gần cảng biển, giống như Hà Tân đã nói, đôi khi cuối con đường chính là biển xanh đẹp như tranh vẽ, vẻ đẹp khiến cho lòng người sảng khoái.

Hà Tân lái xe, hỏi cô: “Thích ở bên này sao?”

“Cũng được.” Tóc Tôn Tâm Nghiên bị gió biển ngoài cửa sổ thổi tung.

Hà Tân: “Cũng được? Mùa đông ở đây không lạnh, về cơ bản là không có tuyết. Mùa hè thì giống như bây giờ, mỗi ngày khoảng hai mươi độ. Chẳng phải em rất thích biển sao.”

Tôn Tâm Nghiên không nói chuyện, nhìn cậu.

“Nhìn cái gì?”

Cô nói không mặn không nhạt: “Xem anh sính ngoại. Anh cứ tiếp tục đi.”

Hà Tân cười: “Anh đang giới thiệu với em thôi.”

Mỗi ngày, bố Tôn sẽ gọi video cho Tôn Tâm Nghiên để hỏi về tình hình của cô. Có hôm buổi tối, Hà Tân còn hàn huyên với ông đôi câu.

Lại qua mấy ngày nữa, Hà Tân có vài tiết học vụn vặt, Tôn Tâm Nghiên cùng cậu lên lớp hai tiết, tiết học có quá nhiều từ tiếng anh chuyên ngành, cô nghe chẳng hiểu gì nên cũng lười nghe.

Ở trong lớp, Tôn Tâm Nghiên nhìn thấy Thẩm Minh.

Khi ấy, Tôn Tâm Nghiên vẫn chưa biết tên Thẩm Minh, chỉ biết đó chính là cô ta. Buổi tối Hà Tân dắt cô đi ăn cơm với mấy bạn cùng lớp, có người giới thiệu nói: “Đây là Thẩm Minh, theo chúng tôi cùng đến.”

Thẩm Minh khẽ mỉm cười với Tôn Tâm Nghiên. Cô ta cũng nhận ra cô.

Hai cô gái chạm mặt nhau trên đường đi toilet, Thẩm Minh bắt chuyện với Tôn Tâm Nghiên, hỏi cô đã đi chơi những đâu rồi, lại cho gợi ý cho cô hai ba địa điểm tham quan khác, thái độ lịch sự, thân thiện.

Bất kể là ở phương diện nào mà nói, cô gái này đều mang đến cho người ta cảm giác rất phóng khoáng, nhưng cảm giác đầu tiên của Tôn Tâm Nghiên chính là không thích.

Một bàn có bảy tám người, đều là sinh viên Trung Quốc, không khí dễ chịu thoải mái.

Bọn họ thích nói về chủ đề không gian vũ trụ, thiên hà, cơ thể sống, hệ sinh thái nước, Tôn Tâm Nghiên lắng nghe, nhưng không thế nào đáp lại lời của mọi người.

May thay, Hà Tân cũng không nói nhiều, vẫn luôn chú ý chăm sóc cô.

Trên bàn đang nói chuyện vui vẻ, chợt có chàng trai đột nhiên hỏi: “Hà Tân, chuyện cậu chuyển trường làm đến đâu rồi, tài liệu lấy thế nào? GPA của tôi quá thấp, còn không biết phải làm sao đây.”

Trong đầu ầm một tiếng, Tôn Tâm Nghiên nhìn về phía Hà Tân.

Hà Tân hiển nhiên cũng hơi sửng sốt, bình tĩnh nói: “À, tôi vẫn chưa quyết định.”

Cậu nói nhỏ với Tôn Tâm Nghiên: “Chuyện vẫn xác định, nên anh chưa nói với em.”

“Chuyển đi đâu vậy? Tới đây sao?” Tôn Tâm Nghiên nghe mình thì thầm.

Hà Tân nói: “Lát nữa trở về sẽ nói với em.”

Chàng trai lại hỏi: “Cậu phải làm nhanh lên, nếu không thì không kịp đâu. Thẩm Minh, cậu viết xong đơn rồi à?”

Thẩm Minh dừng động tác trên tay lại, rất thản nhiên nói: “Tôi đã tìm giáo sư Trần để xin giúp đỡ, ông ấy rất nhiệt tình, cậu cũng có thể tìm ông ấy.”

- -----oOo------