Xuân hạ giao mùa, thời tiết thay đổi thất thường, bệnh viện trở thành một nơi sôi động. Bên ngoài khoa nhi, bố mẹ đưa con đến khám, kiên nhẫn ngồi chờ được gọi tên.

Trong góc, có một cậu bé bốn tuổi cứ âm ỉ khóc mãi, một lát sau, cậu bé đột nhiên khóc ré lên, nằng nặc đòi về nhà. Bố mẹ hết cách, vừa đau lòng vừa cáu kỉnh, bèn ôm con sang một bên dỗ dành.

Tiếng khóc truyền vào trong phòng khám, bác sĩ đang dùng ống nghe chuẩn đoán cho một bé gái nghe thấy, ông cau mày nhưng nhanh chóng tiếp tục công việc.

Tôn Tâm Nghiên đặt bút xuống, đi ra đóng chặt cửa lại, rồi quay về chỗ ngồi.

“Ho có đờm không?”

“Không có. Nhưng lại ho mãi không dứt. Cháu cứ thở khò khè suốt.”

“Bị từ lúc nào?” Bác sĩ già hỏi.

“Khoảng hai ba ngày trước.”

“Trước khi đến bệnh viện thì anh chị có cho cháu uống thuốc gì không?”

Bố mẹ báo ra hai tên thuốc, Tôn Tâm Nghiên ngồi một bên ghi chép. Bác sĩ già đột nhiên nói với cô: “Cô viết tờ đơn, để cháu bé đi thử máu đi.”

Rồi ông nói với bố mẹ cô bé: “Làm xét nghiệm xong thì quay lại.”

Bố mẹ lịch sự cảm ơn, ôm con ra ngoài.

Người vừa rời khỏi, bác sĩ già đã lẩm bẩm: “Đúng là to gan, con nhỏ như vậy đã dám dùng kháng sinh.”

Tôn Tâm Nghiên im lặng lắng nghe, không xen vào. Sau khi vào làm ở bệnh viện, cô luôn đi theo vị bác sĩ già này học tập. Bác sĩ già không nói nhiều, trông rất nghiêm túc, nhưng thật ra ông là một người thầy thuốc rất có tâm, khám bệnh cẩn thận cho từng đứa trẻ.

Lúc bệnh nhân tiếp theo bước vào, điện thoại bàn vang lên, Tôn Tâm Nghiên nhận máy. Cô y tá nhỏ trong phòng bệnh hỏi: “Bác sĩ Tôn, Mộng Mộng có đến phòng khám tìm cô không?”

“Không có.” Tôn Tâm Nghiên nói: “Con bé lại chạy ra ngoài à?”

“Ừ, nói là đi tìm cô, cô có thể ra ngoài tìm giúp tôi không?”

“Được, tôi đi báo với chủ nhiệm Chu đã.”

Bác sĩ già ở bên cạnh khám bệnh cho đứa trẻ, nhìn Tôn Tâm Nghiên, “Có chuyện gì vậy?”

“Hình như Mộng Mộng lại chạy ra ngoài. Y tá Tuân nhờ cháu đến phòng khám tìm giúp. Cháu đi rồi sẽ về ngày.”

Bác sĩ già gật đầu.

Phòng khám nhi nằm trên tầng hai, có bốn hàng ghế cho bệnh nhân ngồi chờ bên ngoài phòng khám. Sẩm tối, dòng người ít dần, hàng cuối cùng gần như trống rỗng, chỉ có một người đàn ông trẻ và một cô bé sáu tuổi đang ngồi.

Người đàn ông hơi cúi đầu, một tay chơi điện thoại. Cô bé ngồi cách anh một ghế, mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, tết tóc hai bím, cầm trên tay một quyển sách tô màu. Cuốn sách tô vẽ chằng chịt. Cô bé nhìn vào cuốn sách, cẩn thận lật xem từng trang một, không hề làm ồn.

Một lớn một nhỏ ngồi lặng lẽ, không làm phiền nhau. Khi cô gái nhỏ ngồi xuống, người đàn ông vô thức liếc nhìn cô bé, sau đó lại muốn nhìn kỹ hơn, cứ thế nhìn gần hai mươi phút. Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên anh thấy một đứa trẻ ngoan như vậy. Đứa trẻ cảm giác được ánh mắt chăm chú của người ngồi bên cạnh, cũng yên lặng ngẩng mặt lên nhìn anh.

Đôi mắt to tròn, trong trẻo, ngây thơ. Tuy nhiên, ánh mắt này chỉ dừng lại hai giây trên người đàn ông trẻ. Một bóng trắng xuất hiện ở lối đi dẫn đến phòng khám, cô gái nhỏ lập tức bị thu hút, quay đầu lại, trên khuôn mặt lộ ra nét cười vui sướng.

Bác sĩ Tôn.

Bóng người đi đến trước mặt, cô gái nhỏ đặt cuốn sách lên đùi, nở nụ cười ngọt ngào mà mấy người trong bệnh viện dạy mình.

Tôn Tâm Nghiên hơi cúi xuống, sờ đầu cô bé, “Lại chạy lung tung rồi, em có biết y tá Tuân lo cho em lắm không.”

“Em đã nói với chị Đồng Đồng rồi mà, em đến tìm chị chơi.”

Đồng Đồng là y tá nhỏ tuổi nhất của phòng khám.

Tôn Tâm Nghiên nói: “Lần sau không được như thế nữa nghe chưa, y tá Tuân sẽ lo lắng lắm đấy?”

Bên này đang nói chuyện, bên kia đã có một y tá nhỏ vội vàng chạy tới, nhìn trái ngó phải một lượt, tìm thấy hai người, thì đứng đó thở hổn hển.

“Ơn giời, cuối cùng cũng tìm thấy em.” Cô y tá nhỏ mặc áo trắng tinh, lấy tay quạt gió, tư thế hiên ngang. Cô ấy nhìn Tôn Tâm Nghiên, phàn nàn: “Thầy Chu lại vừa mắng tôi một trận, cái đồ quỷ nhỏ này…” Vừa nói cô ấy vừa duỗi tay ra với cô bé: “Về với chị nào. Lần sau không được đi lung tung nữa, rõ chưa.”

Bàn tay nhỏ xíu không tình nguyện nắm lấy tay cô y tá, cô bé nhảy xuống khỏi ghế, ngẩng mặt lên hỏi Tôn Tâm Nghiên: “Tối nay chị có đến trực phòng bệnh không?”

Tôn Tâm Nghiên mỉm cười: “Tối nay chị không có ca trực, hay ngày mai chị đến chơi với em nhé?”

“Sao chị không trực ban mỗi ngày thế? Y tá trưởng Tuân ngày nào cũng trực mà.”

Cô y tá nhỏ mỉm cười, “Cái đồ ma lanh này, em còn quản nhiều hơn cả viện trưởng của bọn chị đấy. Chúng ta cùng về nhé, bên kia chị còn có việc bận nữa, ngày mai em lại tìm bác sĩ Tôn nói chuyện được không?”

Cô y tá nhỏ ôm đứa trẻ vào lòng, trước khi đi lại nhìn Tôn Tâm Nghiên một cái, rồi như có như không liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau lưng cô.

Người đàn ông cũng đang nhìn về phía họ. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám được cắt may cẩn thận, quần tây phẳng lì, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, rất đẹp trai, rõ ràng anh ăn mặc rất bảnh bao, nhưng lại đậm chất du côn.

Hầu hết người trong bệnh viện đều biết, gần đây có một “phú nhị đại” đang theo đuổi bác sĩ Tôn. Đuổi tới trình độ nào? Chỉ cần cô đi đến phòng khám, người ta sẽ chờ bên ngoài cửa. Cô y tá nhỏ nghĩ thầm, có vài người, mình thực sự ghen tị chết mất.

Tôn Tâm Nghiên đưa mắt nhìn người rời đi, đút hai tay vào túi áo khoác trắng, cô xoay người, nhìn người đàn ông ngồi ở hàng cuối cùng. Hà Tân để mặc cô nhìn.

“Sao đến không gọi cho em?” Tôn Tâm Nghiên hào phóng hỏi.

“Sợ ảnh hưởng đến công việc của em, mấy giờ em tan làm?”

“Nửa tiếng nữa.”

Tháng trước người này vừa về một chuyến, mỗi ngày đều đến tìm cô. Thái độ của Tôn Tâm Nghiên đối với anh giống như một người bạn cũ. Anh hẹn cô năm lần, cô cũng có thể đồng ý hai lần. Sau khi về Mỹ, họ vẫn giữ liên lạc trên WeChat.

Tháng này, người này lại trở lại, họ vừa mới ăn tối cùng nhau ngày hôm qua. Hà Tân nói rằng công ty của anh gần đây đã ký một dự án thử nghiệm với trường cũ Giang Cao, cả tháng này anh sẽ ở đây. Tôn Tâm Nghiên bình thản nghe anh nói, không tỏ ý kiến gì.

Hết giờ làm việc, Tôn Tâm Nghiên thay quần áo xong đi ra, Hà Tân đã đợi ở cửa. Nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi xuống cầu thang.

“Đứa bé kia bị bệnh gì thế?” Ra khỏi thang máy, Hà Tân hỏi.

“Ý anh là Mộng Mộng á, con bé bị tim bẩm sinh, ở trong bệnh viện bọn em hơn một năm rồi.” Tôn Tâm Nghiên nói, “Bố mẹ con bé là công nhân làm thuê, có lẽ sợ phải đóng tiền nằm viện, nên tháng trước đã trốn đi rồi, bệnh viện thử liên hệ nhưng không được, cảnh sát hiện đang giúp tìm người.”

Tôn Tâm Nghiên nói rất bình tĩnh.

Những chuyện này lâu lâu lại thấy trong bệnh viện, không có gì hiếm lạ. Nghe nói nhà bọn họ còn có ba đứa nữa, ở một mức độ nào đó, cô có thể lờ mờ hiểu được quyết định của họ.

“Sao bệnh viện bọn em không tổ chức quyên góp?”

“Đài truyền hình đã làm rồi. Bây giờ, một phần viện phí của con bé được bệnh viện miễn phí, một phần là dùng tiền quyên góp được.”

“Con bé trông rất ngoan.” Hà Tân nói.

Nghĩ đến khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé, Tôn Tâm Nghiên khẽ mỉm cười: “Ừ, con bé rất ngoan, nhìn rất đáng yêu nữa. Mọi người trong bệnh viện đều quý con bé.”

Hai người đang nói chuyện rất sôi nổi, không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cả hai đều im lặng. Ánh hoàng hôn ấm áp, trên gò má Tôn Tâm Nghiên là sắc vàng dịu dàng đằm thắm.

Khi còn ở bên nhau, họ đã từng thảo luận về việc có con trong tương lai. Tôn Tâm Nghiên nói mình thích con gái, nhưng phải rất ngoan ngoãn và nghe lời cơ. Hà Tân tỏ vẻ trai hay gái anh đều thích, nếu sinh con gái cũng không sao cả, chỉ cần dáng dấp xinh đẹp là được, mà điều này vốn chẳng khó với họ. Nếu lúc ấy không chia tay, tuổi này sinh con, cũng không phải chuyện không thể tưởng tượng được.

Bây giờ thì sao? Ký ức và liên tưởng khiến người ta cảm thấy bối rối, choáng ngợp.

Đi bộ trên con đường bằng phẳng của bệnh viện, Hà Tân hỏi Tôn Tâm Nghiên, “Bệnh của con bé còn phải tốn bao nhiêu tiền?”

“Con bé phải thực hiện nhiều ca phẫu thuật theo từng giai đoạn, có lẽ cần mấy chục vạn, em không nói trước được.”

Đón lấy ánh nắng, Hà Tân hơi nhíu mày, “Để anh suy nghĩ, nếu không được thì dùng danh nghĩa của công ty anh trợ cấp dài hạn cho con bé, vừa hay bọn anh cũng đang muốn làm vài việc công ích.”

“Anh nghiêm túc chứ?” Tôn Tâm Nghiên đắn đo nhìn anh.

Hà Tân mỉm cười với cô, “Anh đã bao giờ đùa em chưa?”

Anh vẫn luôn rất rộng rãi về khoản tiền bạc, Tôn Tâm Nghiên không ngạc nhiên mấy, nhưng trong lòng cô lại rất hạnh phúc vì điều này. Cô rất thích cô bé ấy, “Vậy em sẽ nói với lãnh đạo nhé.”

Ra đến bãi đậu xe, Hà Tân mới hời hợt “ừ” một tiếng, rồi hỏi cô, “Em muốn ăn gì? Lẩu cua nhé?”

Tôn Tâm Nghiên uyển chuyển từ chối: “Em không đói lắm, muốn về ký túc xá trước.”

Hôm nay cô rất bận, ban đêm đã lên kế hoạch phải đọc hết cuốn sách chuyên ngành.

Hà Tân nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói, “Lừa tiền xong thì vỗ mông bỏ đi? Tốt xấu gì em cũng phải…”

Tôn Tâm Nghiên không nói gì, tảng lờ nhìn sang bên cạnh, khóe môi khẽ cong.

Hà Tân mở cửa: “Nào, lên xe đi, em không đói thì đi nhìn anh ăn cũng được.”

_________________________________________________

Trong phòng bếp, Tôn Tâm Nghiên đeo tạp dề, nhìn công thức trên ipad, tỏ vẻ đang rất nghiêm túc nấu ăn.

Trên bếp là xoong gà hầm nấm, cô đang định nếm thử mùi vị thì một con chó trắng lớn phấn khích lao tới, đảo quanh chân cô.

Hà Bồi Nghiên vừa mới tắm xong, bộ lông bồng bềnh, cả người trắng muốt. Hà Tân cùng đi vào cùng với con chó, nhìn những thứ trên bếp, anh khoác tay lên eo cô, “Em nấu được không đấy?”

“Tất nhiên.” Tôn Tâm Nghiên cúi đầu nhìn Hà Bồi Nghiên, “Anh dẫn nó đi sấy khô lông đi, không là bị cảm lạnh đấy.”

“Còn phải hầu đến thế á? Cái đồ của nợ này vừa vào bồn tắm là phát rồ lên, khiến anh toát hết cả mồ hôi.”

Chuông cửa reo, Hà Tân nói nói: “Chắc là họ đến rồi, anh đi mở cửa.”

Ngoài cửa là một cặp đôi trẻ người da trắng, cả hai đều mặc đồ giản dị, cầm rượu và hoa trên tay, Hà Tân mời họ vào. Người đàn ông là đối tác của Hà Tân, dẫn bạn gái đến thăm nhà mới của họ. Tôn Tâm Nghiên bước ra chào hỏi họ, rồi lại vào bếp nấu ăn.

Bốn người ngồi xuống bàn, Hà Tân giới thiệu với họ: “Miller, Joan, đây là vị hôn thê của tôi, Tôn Tâm Nghiên.”

Tôn Tâm Nghiên cười, nói tiếng Anh: “Xin chào, tôi không giỏi nấu ăn lắm nên hôm nay chỉ làm hai món đặc sản của vùng quê tôi thôi, hai người nếm thử nhé.”

Đây là lần đầu tiên họ gặp Tôn Tâm Nghiên, trước đó họ chỉ biết Hà Tân đã về nước hết lần này đến lần khác để theo đuổi cô. Đến khi anh ôm được người đẹp về, họ mới biết cô là mối tình đầu của anh năm 17 tuổi. Người phụ nữ ngồi trước mặt mang vẻ đẹp điển hình của người phương Đông, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt thuần khiết.

Trong bữa ăn, bốn người trò chuyện vui vẻ. Bạn gái Miller rõ ràng rất tò mò về mối quan hệ dịu dàng, lưu luyến và tình cảm của họ, bèn nháy đôi mắt xanh hỏi Tôn Tâm Nghiên: “Vậy nên sau khi chia tay hồi còn trẻ, hai người vẫn luôn nhớ nhau, chờ đợi nhau, đều không quen thêm ai khác nữa? Trời ơi, sao có thể lãng mạn như thế chứ.”

Tôn Tâm Nghiên mỉm cười, nhìn Hà Tân, rồi nói với Joan: “Không đâu, sau đó anh ấy quen nhiều bạn gái lắm.”

Hà Tân ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt ám hiệu với Joan, anh nói với họ, “Không có chuyện gì đâu.”

Tôn Tâm Nghiên liếc nhìn anh. Anh dùng mu bàn tay xoa má cô, chột dạ cười trừ, “Nấm em nấu ngon quá.”

Cơm nước xong xuôi, bạn bè rời đi. Tôn Tâm Nghiên bê một chồng bát đĩa đi vào bếp rửa. Một lúc sau, Hà Tân bước vào, ôm lấy cô từ phía sau, áp mặt vào mặt cô. “Cứ để đấy đi, đừng rửa nữa.” Anh nói.

“Được thôi, vậy anh rửa đi.”

Anh thì thầm, hôn lỗ tai cô, “Ừm, em cứ để đấy, lát anh sẽ rửa.”

Trong lúc nói, người này bắt đầu táy máy tay chân, nhưng Tôn Tâm Nghiên không chịu hợp tác. Khi anh mon men hôn lên môi cô, cô đẩy mặt anh ra. Tay Tôn Tâm Nghiên dính đầy bọt nước rửa bát, làm ướt nửa mặt của Hà Tân, bầu không khí mờ ám biến mất.

“Này…” Anh nhìn cô.

Tôn Tâm Nghiên rửa sạch tay, điềm nhiên nhìn anh như không có gì xảy ra, “Không phải anh muốn rửa bát sao, mau rửa sạch đi.”

Hết.

- -----oOo------