Nhìn chung, trong thời gian trước khi bước vào kì thi cuối cùng này, học sinh toàn trường đều ngoan ngoãn hơn nhiều.

Trong tiết tự học ngoài trời, Lý Ái Trân yêu cầu Tôn Tâm Nghiên lên tầng ba gặp cô giáo tiếng anh. Tầng ba đều là phòng học của lớp 12, cũng không biết các học sinh đi đâu, cả tầng chỉ có vài người, vô cùng yên tĩnh. Tôn Tâm Nghiên đi qua vài phòng học, trên bàn xếp vài ba quyển sách và tập đề thi giống nhau.

Cô giáo tiếng anh ở trong lớp nói chuyện với một giáo viên khác, khi Tôn Tâm Nghiên đi vào gọi, cô mới phát hiện trong phòng còn có hai nữ sinh đang xem bài. Tiếng lật sách sột soạt, kể cả khi cô đi vào rồi cùng cô giáo tiếng anh bước ra khỏi phòng, đầu họ cũng chẳng buồn nâng một cái.

Tôn Tâm Nghiên thầm nghĩ: Hai năm nữa, cô cũng sẽ vậy sao?

Rất nhanh đã đến cuối tháng 12, ngày đầu tiên của năm mới là vào thứ hai, các học sinh đều nói không có rảnh để quan tâm.

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cô cậu 16, 17 tuổi đối với thời khắc lãng mạn chuyển giao năm mới vẫn đặc biệt mong chờ. Buổi tối ngày 31, 12 giờ, Tôn Tâm Nghiên vẫn còn thức đọc bài, bỗng di động rung chuông báo có tin nhắn mới, ngay sau đó liền nghe được tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ.

Tôn Tâm Nghiên đặt bút xuống, đi đến bên cửa sổ.

Di động vẫn rung chuông, mấy người bạn tốt nhắn tin chúc mừng, cũng có một vài người bạn cùng lớp gửi lời hỏi thăm, trong đó có một dãy số xa lạ.

“Ha ha ha, chúc cậu gặp được tất cả những điều tốt đẹp nhất trong năm 2008, trở thành thiên thần nhỏ đáng yêu nhất.” Đây là tin nhắn của Lý Địch.

Tôn Tâm Nghiên đáp lại:”Năm 2008, chúc cậu đứng đầu cả lớp trong kì thi tới.”

Mấy giây sau, bên kia trả lời:”Thật mất hứng!”

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, tỏa sáng như những viên pha lê rực rỡ, lãng mạn và xinh đẹp.

Tựa như năm 2008 sắp tới, tràn ngập bí ẩn, khiến bạn mong đợi.

Sau khi xem hết các tin nhắn, Tôn Tâm Nghiên bỗng phát hiện, Hà Tân cũng gửi cho cô một tin, nội dung như sau:

“Ngày xửa ngày xưa, có một con ngựa, do chạy vội chạy vàng mà rơi xuống biển, cho nên, nó biến thành ‘hải mã’ (*). Một con ngựa khác là bạn của con ngựa này, vì muốn tìm người bạn rơi xuống biển của mình, kết quả lại rơi xuống sông, nó biến thành ‘hà mã’. Con ngựa thứ ba là con ngựa trắng, vì muốn tìm hai người bạn mất tích của mình, nó đi tới thành phố có giao thông hỗn loạn. Nó liên tiếp bị vài cái xe cán qua, khiến trên thân xuất hiện vài sọc đen. Cuối cùng, nó biến thành ‘ngựa vằn’!”

(*)Hải mã = cá ngựa

Tôn Tâm Nghiên nhăn mày, đọc từ đầu đến cuối tin nhắn hai lần, mới xác định cậu vừa gửi một mẩu chuyện cười.

Nhàm chán. Cô không chút nghĩ ngợi xóa luôn tin nhắn.

Kết quả, ngày đầu tiên của năm 2008, vào tiết đầu của buổi học sáng, Lý Ái Trân tuyên bố, kì thi sắp tới tổ chức vào ngày 22 tháng giêng. Cả lớp kêu rên.

Dự báo thời tiết nói năm nay là năm có mùa đông lạnh kỉ lục trong trăm năm, sẽ có tuyết rơi. Vì thế lũ học sinh đều âm thầm cầu nguyện, bão mau đến sớm một chút, càng to càng tốt, khiến học sinh không đến lớp được, trường phải hủy bỏ kì thi tới. Ai ngờ một tuần sau thời tiết thực sự biến động lớn, gió lạnh thổi không ngừng, trên dưới lớp học khổ không sao kể hết.

Có lẽ là do thường xuyên thức đêm học bài, Tôn Tâm Nghiên không cẩn thận bị cảm, đi học thì mơ mơ hồ hồ, rất buồn ngủ, có một hôm trong tiết tự học buổi tối, cô phải xin về nhà trước, mẹ Tôn đến lớp học đón cô, cả lớp đều tò mò ngó ra bên ngoài xem. Ngày hôm sau đi học, có rất nhiều bạn nữ nói với cô, mẹ cậu thật xinh đẹp, rất có khí chất.

Vào thứ tư, những cơn mưa liên tục cuối cùng cũng chịu ngừng, mặt trời cũng chịu ló rạng trên cao. Thời tiết vẫn cứ lạnh giá như cũ, nhưng tâm trạng đã bớt ảm đạm do mưa kéo dài không dứt mấy ngày qua.

Các nam sinh lâu lắm không chơi bóng rồi, xương cốt đều ngứa ngáy không chịu được, vừa nghỉ trưa liền mang bóng đến sân thể dục, chơi đến khi mồ hôi chảy ròng ròng mới chịu về lớp.

Giữa trưa hôm nay, Trần Ngạn Kỳ cơm cũng không ăn, vội vàng cùng Hà Tân hẹn mấy người năm nhất năm hai, trực tiếp ra sân thể dục khai chiến.

Lúc đầu cả lũ chơi rất vui vẻ, đang được nửa cuộc, Trần Ngạn Kỳ cũng chẳng biết Hà Tân phát điên cái gì, luôn nhìn thẳng vào một người phía đối diện, vị trí, cách thức, quy tắc đều mặc kệ, người ta chuyền thì cậu chặn, người ta ném thì cậu đập, rõ ràng là cố ý khiêu khích.

Cuối cùng, người ta cũng bị cậu chọc giận, sau khi nhận được bóng thì trực tiếp ném đi, quả bóng theo quán tính bay thẳng ra ngoài sân.

“Cậu muốn làm gì? Thích sao hả?”

Đám người cùng chơi đá sớm nhìn ra manh mối, nhanh tay lẹ mắt chạy đến khuyên can, tách hai người họ ra:”Thôi nào, bình tĩnh…”

Vài người cũng chạy đến khuyên Hà Tân, Trần Ngạn Kỳ cũng đè vai cậu kéo sang bên cạnh, biết hôm nay tâm trạng Hà Tân không tốt, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp kéo cậu đi:”Được rồi, không đánh nữa, giải tán.”

Hà Tân không nói chuyện, cũng không chịu để cậu kéo, cứ đứng im không nhúc nhích.

Bên kia, cậu nam sinh cũng bị vài người lôi kéo, miệng vẫn còn mắng chửi.

Đưa tay lên cổ lau mồ hôi, Hà Tân nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất. Trần Ngạn Kỳ nói:”Đi thôi, kiếm cái gì uống cho hạ hỏa nào.” Nói xong lại muốn kéo cậu.

Mọi người ở đây đều thả lỏng cảnh giác, cho rằng mọi chuyện đã tạm ổn, Hà Tân bỗng gạt Trần Ngạn Kỳ sang một bên, xông lên đẩy mạnh đối phương một cái. Cậu nam sinh bị mọi người vây quanh vốn không phòng bị, lảo đảo vài bước, còn chưa đứng vững, trên mặt lại lĩnh một quyền.

Khi Trần Ngạn Kỳ phản ứng lại, trước mắt đã là một mảng hỗn loạn, cậu ta không hề nghĩ ngợi, giây tiếp theo liền gia nhập cuộc chiến.

Vì thế, chơi bóng rổ lại biến thành một trận đánh nhau.

Năm nhất và năm hai đánh hội đồng.

Khi tin tức truyền đến lớp 17, cái nhóm này đã bị kéo lên phòng giám hiệu dạy dỗ nghiêm khắc, sau đó được cô chủ nhiệm tạm thời bảo lãnh cho về. Các lãnh đạo trường vẫn còn đang ở phòng hội đồng thảo luận về việc xử phạt.

Trong ấn tượng của rất nhiều nam sinh ở Giang Cao, các cuộc đấm đá kéo bè kéo cánh như này chỉ xảy ra ở cấp 2.

Học sinh Giang Cao đều không phải dạng mọt sách yếu đuối, nhưng thực sự là rất ít khi phát sinh chuyện đánh nhau. Đa phần học sinh nơi đây đều sinh ra và lớn lên trong gia đình khá giả, không làm mấy chuyện tùy hứng và không phép tắc như vậy, tư duy của lũ học sinh lí trí và tỉnh táo hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi.

Nhưng lí trí không có nghĩa trong lòng không có sự nổi loạn, khí phách của thiếu niên.

Giữa trưa hôm nay, cả lớp 17 cứ đồn thổi từ trên xuống dưới chuyện Hà Tân cầm đầu đánh nhau với mấy anh năm hai, kể đến máu nóng sôi trào. Có mấy người còn dõng dạc nói, nếu năm hai mà dám trả thù, con trai lớp 17 nhất định cùng nhau lao vào đánh. Đột nhiên lớp học trở nên đoàn kết vô cùng.

Lý Địch đem tất cả những chuyện mình nghe được, kể cho Tôn Tâm Nghiên:”Có biết Hà Tân đánh nhau với ai không? Không chừng cậu nghe xong lại thấy hả lòng hả dạ đó.”

Tôn Tâm Nghiên:”Ai vậy?”

“Thẩm Khải.” Lý Địch mồm năm miệng mười:”Bọn họ chơi bóng rổ được nửa thì xích mích, sau đó Hà Tân đánh anh ta, năm hai nổi giận, năm nhất cũng nổi giận, thế là lao vào đánh nhau.”

Tôn Tâm Nghiên gặp Hà Tân vào buổi chiều.

Tiết thứ hai của buổi chiều là thể dục, cô đi lên văn phòng của cô giáo tiếng anh để nhận đề thi, thấy một bóng người cao gầy ở phía xa xa, đứng ở hành lang.

Cậu nam sinh hơi dựa người vào lan can, rũ mắt nhìn xuống sân thể dục.

Đuôi mắt chú ý thấy có người đang tiến gần, Hà Tân quay mặt đi.

Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, rồi bước vào phòng lấy đề thi, ôm cả tập giấy ra, định đi về lớp.

“Này…”

Bước chân dừng lại, Tôn Tâm Nghiên nghĩ ngợi, quay đầu lại:”Gọi tôi?”

Hà Tân hỏi:”Hết giờ?”

Cô lắc đầu.

Bầu trời mùa đông sáng sủa, rạng rỡ, trên mặt Hà Tân có hai vết thương khá rõ ràng, một xanh một tím.

Quay đầu lại nhìn, thấy không có ai trong văn phòng để ý đến bên này cả, Tôn Tâm Nghiên suy ngẫm, sau đó tiến về phía cậu.

“Tôi đến đây lấy đề.” Tôn Tâm Nghiên ôm tập giấy trong ngực:”Bây giờ là tiết thể dục, vài phút nữa là hết giờ.”

Sân thể dục cách đó không xa truyền đến tiếng cười nói náo nhiệt của các học sinh, cô nhìn xuống dưới, lại ngẩng đầu:”Cậu không sao chứ?”

Hà Tân không trả lời, một lát sau, bỗng nói:”Chuyện hôm đó không liên quan tới tôi.”

Tôn Tâm Nghiên:”Quên đi.”

Mày nhăn lại, giọng Hà Tân khó chịu:”Quên cái gì mà quên, vốn chẳng liên quan tới tôi, ông đây chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi!”

“Đừng có nói tục được không?”

“Câu nào chứ? Ông đây?”

“…”

Yên lặng một lát, Tôn Tâm Nghiên mấp máy môi:”Thật ra tôi không muốn nhắc lại chuyện đó.”

Hà Tân nhìn cô, thở ra một hơi thật dài, lười nhác dựa người về sau, phía cổ phát ra tiếng xương kêu răng rắc.

“Bỏ đi, không nhắc thì không nhắc.” Cậu nói.

Người bên cạnh lại nói:”Nhưng tôi tin cậu.”

Hà Tân cúi đầu nhìn cô.

Một cơn gió nhỏ thoảng qua, mang hương vị ẩm ướt sau cơn mưa, thổi bay vài sợi tóc mai trên thái dương của cô gái.

Đứng một lát, Tôn Tâm Nghiên hỏi:”Nhà trường định phạt các cậu thế nào?”

“Không có.”

“Trần Ngạn Kỳ cũng tham gia sao?”

“Cậu nói thử xem?”

“Thật tốt quá, bố cậu ấy nhất định sẽ bảo lãnh cho các cậu.”

Hà Tân bật cười, có lẽ cô sẽ không ngờ được.

Sợ rằng Trần Ngạn Kỳ mới là người thảm nhất, bây giờ vẫn còn phải đứng phạt ở cửa phòng hội đồng.

“Sắp hết giờ rồi, tôi về lớp trước.”

“Này…”

Vừa mới đi được vài bước, Tôn Tâm Nghiên quay đầu lại:”Lại chuyện gì nữa?”

“Giúp tôi một việc.”

“Ừ?”

“Giúp tôi mua một cái băng gâu y tế đi.”

Ánh mắt Tôn Tâm Nghiên đảo quanh mặt cậu một vòng, hơi băn khoăn, không phát hiện ra vết thương chảy máu nào cả.

“Có bị thương nặng không? Hay xuống phòng y tế khám thử?”

Hà Tân nói:”Không cần, có giúp không đây?”

Tôn Tâm Nghiên:”Được.”

Hà Tân móc 100 tệ từ túi quần ra, Tôn Tâm Nghiên vội vàng nói:”Không cần, vừa hay tôi cần tiêu đống tiền lẻ, mua cho cậu một cái cũng chẳng sao.”

Tôn Tâm Nghiên đem đống đề thi về lớp học, lại đến quầy bán đồ ăn vặt mua một cái băng gâu rồi trở về. Sau khi hết giờ, hành lang trước văn phòng đã có cả đám người.

Hà Tân không ở đó nữa.

Một giáo viên chuẩn bị lên lớp, thấy Tôn Tâm Nghiên cứ đứng chần chờ không vào phòng, cười hỏi:”Tìm cô Lý của các em hả? Cô ấy đi vào phòng họp rồi.”

“Cảm ơn thầy ạ.”

“Không có gì.”

Trở lại lớp học, Tôn Tâm Nghiên nhìn về phía cuối lớp, lại nhìn chỗ đám con trai đang tụ tập nô nghịch, đem băng gâu cất vào cặp sách.

Ai ngờ, tiết cuối của buổi học chiều Hà Tân lại về lớp. Cả lớp nhìn cậu như lần đầu tiên cậu vào lớp, từ khi cậu bước vào cửa đến khi ngồi vào chỗ.

Hà Tân mặt vô cảm đi vào lớp, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Cả tiết học sau đó, bọn con trai đều ồn ào không yên, luôn tìm cơ hội quay xuống hỏi cậu nguyên nhân hậu quả.

Sau khi hết tiết là thời gian ăn cơm chiều, Tôn Tâm Nghiên cùng Lý Địch trở về từ nhà ăn, không thấy Hà Tân đâu. Chờ lúc cậu quay về, lại bị mấy nam sinh vây quanh, Tôn Tâm Nghiên định mang băng gâu đưa cậu, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Cứ như vậy cho đến khi kết thúc tiết học thứ ba của buổi tối, Tôn Tâm Nghiên đọc sách đến hoa mắt chóng mặt, tiếng chuông vang lên, cô đi dạo trên hành lang để hít thở không khí.

“Đồ của tôi đâu?”

Bỗng phía sau vang lên tiếng hỏi trầm thấp.

Tôn Tâm Nghiên quay mặt lại, Hà Tân đã chạy tới bên cạnh cô, tay buông lỏng đặt trên thành lan can, nghiêng mặt nhìn cô, cười như không cười.

Bóng cậu vừa cao vừa gầy, khuôn mặt nhỏ, ánh sáng chiếu vào, mắt cậu càng sâu hun hút.

“Hả?” Tôn Tâm Nghiên nói:”Trong cặp sách của tôi, cậu chờ một chút.”

Cô đi vào lớp rồi lại đi ra, đưa băng gâu cho cậu.

“Bao nhiêu tiền?” Cậu nhìn đồ vật trong tay.

“Vài đồng lẻ thôi, không cần tính toán.”

“Không cần thật?”

Trong lớp, lại có vài nam sinh bước ra ngoài, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy cứ đứng với cậu ở chỗ này cũng hơi kì kì, vì thế nói:”Không cần, tôi vào lớp trước đây.”

Hà Tân quay đầu lại, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng cô.

Cầm băng gâu trong tay, nhẹ nhàng lật qua lật lại, cậu hạ mí mắt, xé vỏ, tiện tay dán lên dán băng gâu lên cổ.

Trong bóng tối, khu dạy học phía đối diện, đèn sáng rực rỡ.

Cậu nhấc tay sờ sau cổ, khóe miệng nở nụ cười.