Editor: TLinh

Beta: Beo

Chuyện Vu Triều yêu đương đã sớm lan truyền trong đội cho nên một đám người xem náo nhiệt không sợ chết trong đội luôn náo loạn Vu Triều nói là muốn xem mặt của chị dâu Lư Sơn như thế nào.

Vu Triều cũng bị náo loạn đến không còn cách nào khác, vì thế quay đầu hỏi ý kiến của Tạ Linh Lăng.

Tạ Linh Lăng cũng không cảm giác cái gì, cô nói: “Anh sắp xếp là được rồi, nhưng phải nói trước, lúc đấy anh mất mặt cũng không liên quan đến em đâu nha. ”

Vu Triều khó hiểu: “Tại sao em lại cảm thấy làm anh mất mặt? ”

Tạ Linh Lăng nói: “Anh là anh hùng trong đội cứu hỏa, chắc hẳn ai cũng nghĩ nửa kia của anh phải là mỹ nữ, thần tiên. Đến lúc đó mọi người vừa nhìn em trông như thế nào, khẳng định bọn họ sẽ cảm thấy khoảng cách của chúng ta rất lớn. ”

Vu Triều bật cười lên, anh trịnh trọng đưa tay đỡ cằm Tạ Linh Lăng, tỉ mỉ quan sát mặt cô: “Sao em lại nghĩ như vậy? Quả thực Vu Triều phải tích đức mấy đời mới được cùng cô tiên nhỏ như em yêu đương. ”

Tạ Linh Lăng mỉm cười muốn hất tay Vu Triều ra, nhưng lại bị anh kéo vào trong ngực.

Vu Triều cúi đầu cắn môi Tạ Linh Lăng, cọ cọ trán cô, thấp giọng lên kế hoạch cùng cô: “Vậy trong tuần nghỉ ngơi này, anh sẽ mời bọn họ đến nhà làm khách, thuận tiện nấu mấy món ăn, mọi người cùng nhau ăn một bữa coi như quen biết, em thấy thế nào? ”

Hai tay Tạ Linh Lăng tự nhiên ôm lấy cổ Vu Triều, cô gật đầu: “Được nha. ”

“Em muốn ăn cá hấp hay lẩu? Anh sẽ nấu món đó vào hôm đấy. ”

Tạ Linh Lăng nói: “Không phải chúng ta nên hỏi xem bọn họ muốn ăn cái gì sao? ”

“Anh quen với họ rồi. Tất nhiên là em có thể ăn bất cứ món gì em thích. ”

“Vậy em muốn ăn lẩu thịt bò.”

“Được, nghe lời em.”

Có vẻ như Tạ Linh Lăng dần dần quen với sự cưng chiều mà Vu Triều dành cho cô.

Bất giác, hai người bọn họ hẹn hò cũng đã hơn hai tháng, lúc ở chung rất tự nhiên và thân mật. Mối quan hệ với Vu Triều đã phá vỡ mọi quan điểm của Tạ Linh Lăng về nửa kia.

Vu Triều đối với Tạ Linh Lăng rất tốt, không chỉ mắt thường có thể thấy được, càng làm cho cô cảm thấy chân thành. Trước kia cô cảm thấy đàn ông đều là loại hoa ngôn xảo ngữ* nhưng Vu Triều rõ ràng phải thực dụng hơn rất nhiều, anh sẽ ngồi xổm xuống phố nơi mọi người qua lại để giúp Tạ Linh Lăng buộc dây giày, ngày mưa anh sẽ đặc biệt đưa cho cô một chiếc ô, sáng sớm sẽ gõ cửa nhà cô hỏi cô muốn ăn gì.

*Hoa ngôn xảo ngữ tiếng trung là 花言巧语 – huā yán qiǎo yǔ: Là lời nói khéo léo nhưng không thật, những lời nói hay nhưng vô nghĩa. Nguồn: dembuon

Vu Triều là một người đôi khi trông thông minh và lanh lợi, nhưng nhiều lúc anh rất ngốc nghếch. Ví dụ, Vu Triều bế Tạ Linh Lăng lên xoay người theo vòng tròn mà không có bất kỳ lời báo trước nào.

Tạ Linh Lăng thực sự hoảng sợ, dở khóc dở cười đấm Vu Triều: “Anh thần kinh à! Đột nhiên vui vẻ cái gì vậy! ”

Vu Triều lại ôm Tạ Linh Lăng xoay một vòng, cười nói: “Anh muốn xoay vòng thôi. ”

Thật sự giống như một kẻ ngốc vậy.

Nhưng Tạ Linh Lăng cũng nhịn không được cười, vui sướng từ tận đáy lòng.

Có lẽ, đàn ông sau khi bước vào tình yêu thực sự sẽ đột nhiên giảm IQ. Lúc chỉ có Vu Triều ở trước mặt Tạ Linh Lăng càng ngày càng giống một cậu bé, cũng càng ngày càng thích làm nũng. Anh là một người đàn ông cao 1m9 đang cúi đầu trước một người phụ nữ, hình ảnh này nếu như để đám anh em trong đội nhìn thấy chắc chắn sẽ há hốc mồm.

Nhưng phần lớn thời gian Tạ Linh Lăng sẽ không ngăn cản Vu Triều, ngược lại càng cảm thấy anh rất đáng yêu.

Bởi vì nguyên nhân công việc hai ngày không gặp mặt, Vu Triều đến cửa hàng hoa của Tạ Linh Lăng không nói lời nào, đầu tiên là quấn lấy cô muốn hôn, cô đang bận không rảnh để ý tới anh, anh giống như một cục nam châm sắt gắt gao ôm cô sau lưng, cô làm cái gì anh đều phải theo sát thật chặt, chờ cô hết bận xong, anh còn không quên muốn hôn cô.

Tạ Linh Lăng có đôi khi cũng cảm thấy rất không chân thật, cuộc sống này thật sự quá ngọt ngào, mỗi ngày giống như đang ngâm mình trong bình mật ong, chuyện đầu tiên mở ra là muốn tìm Vu Triều, mỗi ngày đóng cửa chuyện cuối cùng là muốn ôm Vu Triều.

Hôm nay ngoài trời mưa nên hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim cùng nhau sau bữa tối.

Vu Triều tiện tay chọn một bộ phim ma của Lâm Chánh Anh, hỏi ý kiến của Tạ Linh Lăng, cô nói không thành vấn đề.

Bộ phim này không có cốt truyện đáng sợ lắm, thậm chí còn mang một số yếu tố hài hước và ấm áp, nhưng chỉ một lúc sau, Tạ Linh Lăng vốn đang ngồi bên cạnh Vu Triều đã vùi vào trong ngực anh.

Vu Triều đột nhiên nhớ tới hồi cấp ba, có một bộ phim kinh dị đang chiếu trong một lớp tự học, Tạ Linh Lăng sợ tới mức nằm trên bàn cả buổi không dám ngẩng đầu lên. Ban ngày xem phim kinh dị, Tạ Linh Lăng không dám vào nhà vệ sinh một mình, vì vậy cô đã cầu xin bạn nữ học cùng bàn đi cùng cô vào nhà vệ sinh. 

Đèn trong phòng vệ sinh lúc nào cũng bật lúc tắt, ban ngày không có cảm giác gì, vừa đến buổi tối thật đúng là làm cho người ta cảm thấy rợn người, nhất là ban ngày sau khi xem phim kinh dị

Sau khi hai cô gái cùng nhau đi vào phòng vệ sinh, Vu Triều cũng ma xui quỷ khiến từ vị trí đứng lên, chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh. Anh nghĩ anh muốn đi rửa tay nên mới đi vệ sinh. Không ngờ vừa đến góc, trước mặt đã nhìn thấy Tạ Linh Lăng đang húc đầu vào.

Tạ Linh Lăng lúc ấy bị bóng dáng của Vu Triều đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, cô hét to một tiếng, chỉ vào Vu Triều gọi là con ma.

Vu Triều lúc đó cũng rất bất lực, anh giống ma vậy sao?

Sau đó bạn cùng bàn của Tạ Linh Lăng từ trong phòng vệ sinh đi ra ôm bụng cười to, nói Tạ Linh Lăng là một kẻ nhát gan.

Tạ Linh Lăng cứng đầu, như thế nào cũng không chịu thừa nhận.

Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có một ít ánh sáng trên màn hình TV, nhưng phần lớn là không gian tối đen, dù sao cũng là phim ma mà, bầu không khí kinh dị phải có.

Vu Triều biết Tạ Linh Lăng rất sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng năng lực chịu đựng của cô, có thể thấy được cô đáng yêu núp vào trong ngực anh, thỉnh thoảng nắm lấy tay anh chơi đùa, nắm chặt, anh thuận thế ôm chặt cô vào trong ngực, cố ý hỏi: “Sợ à? ”

Tạ Linh Lăng hoàn toàn là vừa sợ vừa nghiện, hôm nay cô dám xem phim ma có một phần nguyên nhân là bởi vì Vu Triều. Vu Triều vốn cao lớn, Tạ Linh Lăng nhỏ bé chôn mặt ở trong ngực anh, giống như một con chim non nhỏ ở dưới cánh chim đại bàng, rất có cảm giác an toàn

Đột nhiên, trong ống kính bất ngờ hiện ra một khuôn mặt ma, làm Tạ Linh Lăng sợ tới mức quay đầu vùi mặt vào trong ngực Vu Triều. Đương nhiên là cô sẽ không thừa nhận mình sợ mà chỉ hỏi Vu Triều: “Mặt con ma kia còn không anh? ”

Vu Triều nói: “Nó đi rồi. ”

Tạ Linh Lăng chậm rãi ngẩng đầu lên, Vu Triều cúi đầu hôn lên môi của cô. Cô nhỏ giọng kháng cự, tỏ vẻ mình còn muốn xem phim ma tiếp.

Vu Triều ngậm đôi môi cô thấp giọng nói: “Anh xem em, để cho anh hôn em một lát đi. ”

Anh làm sao có thể tập trung xem phim nữa?

Nụ hôn của Vu Triều cho tới bây giờ luôn có cảm giác tồn tại, khiến Tạ Linh Lăng không thể bỏ qua được. Chắc anh cũng ý thức được điểm này, sau khi hôn một lúc quả nhiên lại thả cô tiếp tục xem phim ma.

Nhưng hành vi tiếp theo của Vu Triều cũng không thành thật nữa, anh ôm cô, đầu tiên hôn lên cổ cô sau đó gặm vành tai của cô.

Ngay từ đầu Tạ Linh Lăng còn có thể hết sức tập trung, nhưng làm sao cô chống lại chiến lược của Vu Triều. Một lúc sau, trong miệng cô bỗng nhiên bật ra tiếng rên rỉ, cô ý thức được nhanh chóng che miệng lại, không muốn để cho người xấu kia nhìn thấy trò cười.

Vu Triều có tâm, nhất định phải làm cô đi lên đi xuống.

Mặc cho cảnh quay kinh khủng trong phim lúc này, Tạ Linh Lăng cũng không có tâm trạng nhìn vào nữa.

Tất cả các giác quan của cô đều bị Vu Triều làm ảnh hưởng, càng đừng nói đến không biết từ lúc nào anh đã quỳ xuống trước mặt cô.

Tầm mắt Tạ Linh Lăng nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hàm răng nhẹ nhàng cắn khớp ngón trỏ, sống lưng tựa vào sofa hơi cong lên.

Tiếng hôn chậc chậc bị tiếng đối thoại trên TV bao trùm, hai chân Tạ Linh Lăng co lên sô pha một cách khó chịu, móng tay của cô theo bản năng nắm chặt bả vai Vu Triều.

Vu Triều ngẩng đầu, trên chóp mũi dường như mang theo vệt nước trong suốt, anh liếm khóe môi, cúi người nói nhỏ bên tai Tạ Linh Lăng: “Thật ngọt. ”

Khuôn mặt đỏ bừng của Tạ Linh Lăng ẩn hiện trong phòng khách ánh sáng lờ mờ, cô cắn môi, đôi mắt hạnh vô tội nhìn anh.

Cánh tay Vu Triều cơ bắp căng chặt, đầu ngón tay thon dài tạo ra gợn sóng vô tận. Cuối cùng cô cũng vùi vào trong ngực anh, đôi mắt ươn ướt.

Khắp nơi đều ướt nên Vu Triều dứt khoát bế Tạ Linh Lăng đi vào phòng tắm.

Tạ Linh Lăng vùi trong ngực Vu Triều nhỏ giọng oán giận: “Aiii, em còn muốn xem phim nữa. ”

“Cả người em đang ướt không thoải mái, đợi lát nữa anh cùng em tiếp tục xem sau nhé?”

“Vậy anh có thể cam đoan đợi lát nữa sẽ thành thật xem hay không?”

“Không đảm bảo.”

Không nói nên lời!

Ngày nghỉ đã đến sớm.

Ngày đó Tạ Linh Lăng là người cuối cùng đến chỗ của Vu Triều, bởi vì hôm đó là chủ nhật cửa hàng hoa của cô làm ăn không tệ.

Khi Tạ Linh Lăng vào cửa, trong phòng khách có gần mười đàn ông to lớn đồng loạt đứng lên, giống như bị trừng phạt đứng tư thế quân nhân nhìn chằm chằm cô.

Để cho Tạ Linh Lăng thấy không ít, giờ lúc này vẫn cảm thấy khá đáng sợ. Trong lòng cô không hiểu sao cũng có chút khẩn trương, cho nên hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, trước khi tới còn đặc biệt nhìn cách ăn mặc của mình.

Không biết là ai dẫn đầu hét một tiếng: “Chị dâu. ”

Tiếp theo đồng loạt những giọng nói khác vang lên: “Chị dâu! ”

Tạ Linh Lăng đột nhiên tiến lên lùi về phía sau.

Vu Triều nghe thấy giọng nói từ phòng bếp truyền đến, anh rất tự nhiên cúi người lấy dép cho Tạ Linh Lăng, nói với cô: “Hôm nay em có mệt không?”

Tạ Linh Lăng lắc đầu.

Vu Triều quay lưng về phía đám người kia, nhướn mày nhìn Tạ Linh Lăng: “Thật đúng lúc, thịt bò luộc em muốn ăn vừa mới ra khỏi nồi rồi đấy.”

Hai người nắm tay nhau, Vu Triều dắt Tạ Linh Lăng lần lượt giới thiệu những người đàn ông đang đứng trong phòng khách cho cô.

Những người đàn ông cũng nhìn Tạ Linh Lăng đều nhìn thẳng vào mắt.

Hôm nay Tạ Linh Lăng mặc bộ đồ màu trắng thanh nhã, mái tóc dài được uốn xoăn đơn giản rồi vén ra đằng sau, làm nổi bật cả người tự nhiên hào phóng của cô.

Có lẽ là nguyên nhân trang điểm, khuôn mặt Tạ Linh Lăng nhìn trông thanh tú lạ thường, nói một câu thần tiên hoàn toàn không phân biệt được.

Mọi người cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục, có thể mê hoặc đội trưởng Vu Triều của bọn họ thành như vậy, Tạ Linh Lăng đúng là có vốn liếng.

Đột nhiên, có một chàng trai bị đẩy ra ngoài.

Khuôn mặt đối phương thoạt nhìn rất non nớt, năm nay mới vừa tròn mười chín tuổi.

Đến nhà đội trưởng làm khách một đám người cũng không thể đến tay không, vì thế phái cậu ta ra tặng một phần quà cho bạn gái của đội trưởng

Chàng trai tên là Trần Tinh Thời, cậu nhìn Tạ Linh Lăng với vẻ mặt ngượng ngùng, trên tay cầm một cái túi nhỏ, nói: “Chị dâu, đây là quà của chúng tôi tặng cho chị. ”

Tạ Linh Lăng vẻ mặt ngoài ý muốn: “Mọi người khách khí quá. ”

Trần Tinh Thời nhét món quà vào tay Tạ Linh Lăng, nói: “Em cũng không biết tặng cái gì thích hợp, bên trong là một lọ nước hoa nữ, em hy vọng chị dâu sẽ thích. ”

Khó có được lúc đám đàn ông này có lòng, Tạ Linh Lăng có chút ngượng ngùng, cô cũng không kịp chuẩn bị quà gì.

Cũng may Vu Triều kịp thời giải vây cho Tạ Linh Lăng, nói với cô: “Em cứ nhận đi. ”

Về sau bữa cơm này ăn rất vui vẻ hòa thuận, sau khi ăn từng người làm công việc riêng, rửa bát đũa, quét dọn vệ sinh.

Nhóm người này khi làm việc có thái độ nghiêm túc, giữ kỷ luật nghiêm ngặt, không bao giờ gây ra rắc rối cho người khác.

Sau khi tiễn đám người này đi, Tạ Linh Lăng cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao cô lại có loại ảo giác khi nhìn thấy cha mẹ chồng. Hôm nay có thể nói cô đã làm hết lòng, tận lực biểu hiện ra sự tự nhiên hào phóng, lại duyên dáng thanh tú, cố gắng cho bọn họ một ấn tượng tốt.

Sau khi mọi người rời đi, Vu Triều không thể chờ đợi được nữa đã ấn Tạ Linh Lăng ở trên cửa, dùng ngón tay thô ráp xoa xoa khuôn mặt non nớt của cô, cười nói: “Sao hôm nay em ngoan như vậy? ”

Tạ Linh Lăng mặt nóng lên, nói: “Còn không phải là vì cho anh mặt mũi à! ”

Vu Triều cảm thấy trong lòng ấm áp, anh cúi người hôn lên môi Tạ Linh Lăng, nói với cô: ‘’Cảm ơn em’’. 

“Cảm ơn cái gì?”

“Cám ơn em đối xử tốt với anh như vậy.”

Lại nữa rồi…

Tạ Linh Lăng che miệng Vu Triều, nghiêm túc nói với anh: “Anh đừng nói những lời như vậy, em không nên đối xử với anh như thế này sao?”

Vu Triều cười thật tươi: “Lần đầu tiên chúng ta yêu nhau, anh cảm thấy rất hạnh phúc. ”

“Đồ ngốc.”

Đột nhiên Tạ Linh Lăng nghĩ đến cái gì đó, hỏi Vu Triều: “Trần Tinh Thời cùng Trần Tinh Huy có quan hệ gì vậy? ”

Vu Triều nói: “Không quan hệ gì cả. ”

“Em còn tưởng Trần Tinh Thời là em trai của Trần Tinh Huy chứ? Tên giống nhau như vậy, chỉ là khác nhau một chữ. ”

Vu Triều cười: “Đúng vậy, khác một chữ. ”

Lần đầu tiên nghe tên Trần Tinh Thời trong đội cứu hỏa anh cũng giật mình, thật sự rất giống, chỉ là khác một chữ.

Thế nhưng, Trần Tinh Huy sẽ không bao giờ trở về nữa.

*

Tạ Linh Lăng thật không ngờ là kể từ ngày hôm nay, lúc cô đang đi trên đường, cứ cách vài ngày lại nghe thấy có người gọi cô một tiếng chị dâu.

Cô cảm thấy rất xấu hổ, Tạ Linh Lăng hoàn toàn không nhận ra người trước mắt, đối phương nói mình là đồng nghiệp của Vu Triều.

Cùng lúc đó, công việc kinh doanh bán hoa của cô rõ ràng đang được quan tâm, đều là đồng nghiệp của Vu Triều trong đội cứu hỏa đến mua.

Một ngày nọ, khi một bà cụ đến mua hoa, bà nhìn Tạ Linh Lăng từ trên xuống dưới, đột nhiên bà nắm lấy tay cô và nói: “Cháu là bạn gái của Vu Triều à!?”

Tạ Linh Lăng không hiểu ra sao, đối phương nói mình trước kia được Vu Triều cứu một mạng.

Bà cụ nắm tay Tạ Linh Lăng nói: “Bà còn muốn giới thiệu cháu gái bà với Vu Triều, nhưng nghe nói nó có bạn gái rồi, bà đặc biệt đến xem. ”

Tạ Linh Lăng xấu hổ.

Bà cụ cẩn thận nhìn Tạ Linh Lăng vui mừng gật đầu: “Tốt, tốt, tốt, bộ dạng thật tốt! Vừa nhìn đã biết là người đẹp thân thiện. Vu Triều ở cùng một chỗ với cháu, bà yên tâm rồi. ”

Tạ Linh Lăng không biết làm sao đối phương có thể nhìn ra cô là người tốt bụng, dù sao cô cũng không thừa nhận mình là người tốt bụng.

Tuy nhiên, giải thích quá nhiều với bà cụ dường như cũng không có ý nghĩa gì lớn, Tạ Linh Lăng quyết định không lấy tiền của đối phương.

Bà cụ cố ý nhét tiền cho Tạ Linh Lăng: “Đều là làm ăn nhỏ, hôm nay cháu không thu tiền của bà đây, vậy lần sau bà làm sao không biết xấu hổ đến mua hoa chứ? ”

Tạ Linh Lăng nói: “Lần sau bà tới, cháu sẽ thu tiền của bà. ”

Bà cụ vui mừng cười cười, thấy cửa hàng hoa lúc này không bận, bà cùng Tạ Linh Lăng nói chuyện phiếm.

Bà cụ nói rằng bà coi Vu Triều là cháu trai của mình, Tạ Linh Lăng không nên cảm thấy đường đột.

Cuộc sống của bà không mấy suôn sẻ, bạn già của bà sớm qua đời, con trai duy nhất cùng con dâu cũng bởi vì một tai nạn xe ô tô đột ngột rời đi, để lại bà và cháu gái nương tựa lẫn nhau.

Tám năm trước, vào ngày xảy ra vụ tai nạn xe ô tô, là Vu Triều mang theo người của đội cứu hỏa đưa bà và cháu gái của bà từ dưới gầm xe lật ra, khi đó bà còn trẻ, cháu gái cũng mới 7 8 tuổi. Lúc nằm trong phòng bệnh viện bà thật sự nghĩ tới việc mang theo cháu gái ra đi, chính Vu Triều là người thỉnh thoảng đến chăm sóc khiến bà cảm thấy ấm lòng

Vu Triều chưa bao giờ là người chỉ có bề ngoài, anh quan tâm với bất cứ ai đều là sự chân thành.

Tám năm trước, cũng là lần đầu tiên Vu Triều vào đội cứu hỏa sau khi làm nhiệm vụ, rất tiếc là tai nạn giao thông khiến một đôi vợ chồng trẻ tử vong tại chỗ, để lại một đôi bà cháu nương tựa lẫn nhau.

Bất cứ khi nào có thời gian, Vu Triều sẽ mang theo thứ gì đó để đến gặp bà. Trong nháy mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy.

Vu Triều chưa bao giờ cảm thấy chuyện này có cái gì lớn, nhưng anh không biết chính nhờ anh mà bà cháu mới có niềm tin để sống.

Hầu như Tạ Linh Lăng sẽ không tham dự công việc của Vu Triều, đây là lần đầu tiên khiến cô cảm thấy anh rất giỏi.

Tạ Linh Lăng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng của Vu Triều khi anh làm nhiệm vụ như thế nào, nhưng bởi vì công việc của Vu Triều, bất cứ khi nào cô nghe về hành động của những người lính cứu hỏa trên bản tin, cô đều theo bản năng nhìn thêm hai lần.

Tạ Linh Lăng nghĩ thầm, bạn trai của cô hẳn là cũng sẽ giống như anh hùng trên TV, dùng thân thể của mình để bảo vệ thị trấn nhỏ này.

Anh chưa bao giờ oán giận cái gì, không nói một câu khổ, cũng không nói một câu mệt mỏi, dù có bị thương thì anh cũng cảm thấy có phúc khí ở thế giới bên kia.

Một lần nọ, hai người đi xem phim với nhau và xem buổi cuối cùng lúc nửa đêm.

Buổi xem phim diễn ra gần hai giờ sáng, Vu Triều nắm tay Tạ Linh Lăng, hai người đi trên đường phố vắng. Lúc Vu Triều nhìn thấy một người vô gia cư nằm ven đường, anh bảo Tạ Linh Lăng chờ một chút, tiếp theo đi bên cạnh người vô gia cư cùng đối phương nói chuyện vài câu.

Không giống như các thành phố lớn, các thị trấn nhỏ hiếm khi thấy người vô gia cư.

Khi biết người đàn ông vô gia cư có điều gì đó muốn giấu, Vu Triều lập tức liên lạc với trạm cứu trợ của huyện thành, sau khi nhìn người vô gia cư kia được đưa đi, Vu Triều mới đưa Tạ Linh Lăng về nhà.

Vu Triều nói với Tạ Linh Lăng rằng anh nhìn thấy những người ở độ tuổi đó sống trên đường phố và anh muốn giúp đỡ khi gặp họ.

Vừa nói, anh vừa ôm cô vào lòng, ôm cô một lúc rồi nói với cô: “Anh làm tổ ấm gia đình lâu rồi, bây giờ dẫn em về nhà làm bữa tối cho anh có được không? ”

Đêm hôm đó rất khuya, bầu trời ở thị trấn nhỏ đầy sao.

Trên đường phố vắng, Tạ Linh Lăng được ôm trong vòng tay của Vu Triều, giống như chiếm được toàn bộ thế giới.

Tạ Linh Lăng lúc nào cũng thấy Vu Triều rất tốt.

Sự tốt bụng của anh thường khiến cô rung động, vì sao cô không thể sớm gặp được anh, ở cùng một chỗ với anh.