Tạ Linh Lăng cũng không biết mình lên xe của Vu Triều như thế nào.

Đúng lúc này, xe dừng trước một hiệu thuốc 24 giờ, Vu Triều bước xuống xe.

Bó hoa hướng dương kia được anh đặt ở ghế sau xe, Tạ Linh Lăng nhắc nhở Vu Triều: “Anh nhớ cắt xéo theo đường kính cuống hoa góc 45 độ, sau đó để nước ngập 1/3 bình hoa, ngày nào cũng phải thay nước đồng thời cắt tỉa cuống hoa”

Vu Triều là một người đàn ông thô bạo như vậy, có chỗ nào giống với người sẽ chăm sóc hoa chứ, nhưng có lẽ ở một góc độ nào đó anh và hoa hướng dương rất giống nhau.

Hoa hướng dương mãi mãi hướng về phía mặt trời, mà trong mắt Vu Triều cũng chỉ có Tạ Linh Lăng.

Lòng bàn tay Tạ Linh Lăng có vết trầy xước, cũng không tính là nghiêm trọng, không ngờ Vu Triều lại cẩn thận như vậy. Anh đi vào hiệu thuốc mua thuốc khử trùng và băng gạc.

Lúc sáng 12 giờ 30 phút, xe dừng ở dưới tán cây ô loan xum xuê, Vu Triều cầm tay Tạ Linh Lăng cẩn thận xử lý vết bẩn bên trong khe hở miệng vết thương của cô.

Tạ Linh Lăng ngăn cản Vu Triều, nhưng sự phản kháng của cô hoàn toàn vô hiệu trước mặt anh. Người đàn ông này bá đạo cố chấp hơn cô nghĩ, nhưng dù cô có đồng ý hay không cũng không quan trọng.

Nếu là người bình thường, thì Tạ Linh Lăng nhất định sẽ vô cùng phản cảm, nhưng mà trong lòng cô đang nghiêng về Vu Triều nhiều hơn, dung túng cho hành vi của anh.

Vết thương bất chợt bị đụng vào nên không khỏi có chút đau, Tạ Linh Lăng hít sâu một hơi.

Vu Triều dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn cô: “Đau lắm hả em?”

Hai người cách nhau rất gần, Tạ Linh Lăng thấy trên mu bàn tay Vu Triều cũng có vết thương. Chắc là viết thương lưu lại cách đây không lâu trước đây, vết thương vừa mới kết vảy. Thật ra buổi sáng hôm đó lúc hai người triền miên, Tạ Linh Lăng đã sờ được một ít vết sẹo trên người Vu Triều. Cô tò mò hỏi vết thương này là sao, anh chỉ nói là bị bỏng. 

Tạ Linh Lăng vẫn còn nhớ, anh thật sự rất thích nắm tay cô, tùy ý xoa mồ hôi trên người cô. Mu bàn tay của anh không chỉ có vết thương mới mà còn có một ít vết thương cũ. 

Dưới ánh đèn mờ ảo trong xe, Tạ Linh Lăng ma xui quỷ khiến dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Vu Triều, hỏi lại anh: “Còn anh thì sao? Có đau không? ”

Bàn tay của Vu Triều đang ở giữa không trung, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.

Tạ Linh Lăng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Vu Triều. Đây là lần đầu tiên trong tối nay cô nhìn thẳng vào mắt anh, không có né tránh.

Vu Triều nói: “Đau.”

Tất nhiên là đau chứ, nói không đau là giả. Nhưng là một người đàn ông một vết thương nhỏ như vậy mà có cái gì để uất ức chứ. Lúc làm nhiệm vụ thì tình huống da thịt bị thương đều chỉ là chuyện bình thường.

Tạ Linh Lăng hỏi: “Vết thương nào là đau nhất vậy?”

Vu Triều nói: “Viết bỏng.”

Trên cánh tay anh có vết bỏng, Tạ Linh Lăng vẫn nhớ rõ.

Tạ Linh Lăng lại hỏi: “Tại sao anh muốn trở thành lính cứu hỏa vậy?”

‘’Trời xui đất khiến đi.” Vu Triều khẽ thở dài một hơi, tiếp tục cẩn thận giúp Tạ Linh Lăng xử lý miệng vết thương.

Tạ Linh Lăng còn nhớ rõ, lúc còn học trung học thành tích của Vu Triều không tệ, nhưng anh không học đại học, mà đi nhập ngũ. Cô nhớ rõ lúc ấy các bạn học nhắc tới còn có chút xúc động, cô cũng không tránh được sự tò mò.

“Vậy sao sau khi tốt nghiệp trung học, anh lại đi nhập ngũ vậy?”

Vu Triều trả lời một cách thẳng thắn: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi phát hiện bố đột nhiên bị ung thư dạ dày, tôi nghĩ không nên mang lại gánh nặng tài chính cho gia đình nữa nên đã chọn nhập ngũ.”

Tạ Linh Lăng có chút ngoài ý muốn: “Vậy bố anh…”

Vu Triều nói: “Năm thứ 2 sau khi tôi nhập ngũ, ông ấy đã qua đời rồi.”

“Xin lỗi.”

Giọng nói của anh rất thản nhiên: “Có gì phải xin lỗi chứ, cũng không phải em làm ông ấy mắc phải căn bệnh ung thư dạ dày.”

Vu Triều không nói với Tạ Linh Lăng, khi đó tuy anh không vào đại học, nhưng anh đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng hoàn thành việc học. Anh cũng mong muốn được vào đại học, học cùng trường đại học với Tạ Linh Lăng.

Sau đó, Vu Triều không chỉ một lần đến trường đại học của Tạ Linh Lăng, anh đứng nhìn cô từ xa, nhưng chỉ nhìn từ một khoảng cách rất xa.

Thành phố A là một thành phố lớn, nhiều khách sẽ lựa chọn đến nơi này để du lịch. Vu Triều coi bản thân là khách du lịch, anh đến nơi cô sinh sống, coi bản thân là bạn bè của cô. Anh đã đến nhà thờ mà cô đã đăng ký, đến nhà hàng mà cô thích và đến đường phố nơi cô chụp ảnh.

Anh cũng không phải là một người si tình, anh làm những việc này chỉ vì anh thích cô.

Rất nhanh, Vu Triều đã xử lý xong vết thương trên tay Tạ Linh Lăng.

Tạ Linh Lăng cúi đầu nhìn thấy đôi tay của cô đã bị anh dùng băng gạc quấn lấy giống như bánh giò vậy, cô dở khóc dở cười, giơ hai tay lên hỏi Vu Triều: “Này, anh có biết băng bó không vậy?”

Vu Triều lúng túng gãi đầu, nói với Tạ Linh Lăng: “Tốt nhất là tôi nên đưa em đến bệnh viện thôi.”

Tạ Linh Lăng không thể nhịn được nữa: “Được rồi, vết thương này của tôi chỉ sợ còn chưa đến bệnh viện đã tự động khép lại rồi.”

Vu Triều nghe vậy thì bật cười. Anh cười để lộ hàm răng trắng nõn ngay ngắn và vô cùng tỏa nắng.

Nụ cười này quá quen thuộc.

Tạ Linh Lăng bỗng nhiên nhớ tới, không lâu trước đây dường như cô đã từng nhìn chằm chằm nụ cười của anh đến thất thần. Lúc đó là buổi chiều, trận đấu bóng rổ vừa kết thúc, mấy con trai kề vai sát cánh, có mấy người hát vang, mà Vu Triều chỉ cười.

Môi của Vu Triều rất đẹp, giống như Tạ Linh Lăng từ khi quen biết anh, hàm răng của anh đã đặc biệt ngay ngắn trắng nõn. Nhiều năm trôi qua vẫn như vậy, khi cười lên có thể so sánh với quảng cáo kem đánh răng trên TV.

Trong lúc nhất thời Tạ Linh Lăng bỗng ngẩn người, nhìn chằm chằm Vu Triều thật kỹ. Những ký ức kia đã được mở ra, nhưng nó lại rõ ràng đến không ngờ.

Vu Triều bị Tạ Linh Lăng nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, khóe miệng anh tươi cười chậm rãi dịu lại, theo bản năng đưa tay sờ mặt mình, hỏi cô: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Tạ Linh Lăng lắc đầu: “Không có.”

Vu Triều thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.

Tạ Linh Lăng đột nhiên lại nói: “Anh rất đẹp trai đó.”

Vu Triều giật mình.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn anh nhận được không ít lời khen về ngoại hình, nhưng ở trước mặt người mình thích, anh cảm thấy không được tự nhiên.

Vu Triều chuyển đề tài: “Tôi đưa em về nhé”

Tạ Linh Lăng nhún vai một cái.

Xe khởi động, Tạ Linh Lăng căn bản không hề nói gì về nhà của cô, nhưng Vu Triều lại quen thuộc chở cô đến khu phố nhỏ nơi cô sống.

Chỗ ở của cô là một tòa nhà mới, môi trường xung quanh rất tốt.

Sau khi đến nơi, Vu Triều dừng xe lại, nhìn theo hướng Tạ Linh Lăng rời đi.

Tạ Linh Lăng nghĩ không có vướng bận, cũng không có điều gì làm cho cô chán ghét. Ở chung với Vu Triều, so với tưởng tượng của cô còn thoải mái hơn.

Thậm chí, trên con đường lên nhà cô quay đầu lại vài lần, cô đã bắt đầu mong đợi cuộc gặp mặt tiếp theo

Từ sau đoạn tình cảm hai năm trước, Tạ Linh Lăng thực sự không có ý định yêu đương nữa. Cô cũng cho rằng, mình sẽ không động tâm nữa.

Động tâm… Từ ngữ đột nhiên xuất hiện trong đầu này làm cho Tạ Linh Lăng giật mình một chút.

Tạ Linh Lăng ở tầng mười tám, cô lên thang máy, nhìn con số trên màn hình LCD chậm rãi bay lên.

Sau khi đến tầng mười tám cô ra khỏi thang máy, nhưng ngay trong nháy mắt chuẩn bị vào nhà, trong đầu cô có một suy nghĩ dữ dội. Vì vậy, cô bước vào thang máy một lần nữa rồi nhấn nút xuống tầng một.

18, 17, 16…… 3, 2, 1。

‘’Đinh’’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Lần thứ hai Tạ Linh Lăng đi ra khỏi thang máy, tim cô đập có chút nhanh, đi về phía vừa đi qua.

Có chút bất ngờ, nhưng cũng ngoài ý muốn, nhiều hơn là sự mong đợi.

Cách đó không xa, xe của Vu Triều còn dừng ở vị trí ban đầu, anh cũng không rời đi.

Tạ Linh Lăng đi tới vài bước đến trước xe của Vu Triều, vươn tay gõ cửa sổ xe.

Người ngoài ý muốn ngược lại thành Vu Triều, anh đương nhiên không ngờ cô lại xuất hiện lần nữa, trên tay còn cầm một chiếc lá ngô đồng hình trái tim để quan sát. Chiếc lá lớn hơn lòng bàn tay của mình như việc anh không thể giữ trái tim của mình.

Vu Triều theo bản năng đẩy cửa xe xuống, lo lắng hỏi Tạ Linh Lăng: “Làm sao vậy?”

Hơi thở của Tạ Linh Lăng có chút dồn dập, dưới ánh đèn đường sáng ngời, cô lấy hết dũng khí hỏi Vu Triều: “Cái kia, anh có muốn làm bạn giường với tôi không?”

Vu Triều không suy nghĩ nhiều, vẻ mặt trả lời nghiêm túc: “Không cần.”

Trong lòng Tạ Linh Lăng cảm thấy lạnh lẽo, cô biết não mình bị úng, đáng lẽ ra cô không nên hỏi câu này.

Đêm nay quá nhiều chuyện xảy ra, cũng làm người cảm thấy thật xấu hổ.

“Xin lỗi…” Cô xấu hổ đến mức xoay người muốn bỏ chạy.

Vu Triều bắt lấy cánh tay Tạ Linh Lăng, nghiêm túc nói: “Tôi không phải là người tùy tiện, nếu em cảm thấy hứng thú với tôi, thì chúng ta sẽ là người yêu của nhau”.

Đôi mắt trong sáng của anh làm cho người ta không dám coi thường.

Vấn đề ném trở lại cho Tạ Linh Lăng, trong lúc nhất thời cô không biết trả lời như thế nào.

Đèn đường chiếu sáng rực rỡ vào hai người họ, khiến người ta không thể né tránh.

Vu Triều đủ kiên nhẫn, hỏi cô: “Có được không?”