“Tôi cho rằng chúng ta nên rời đi.”

Ngạn Huyền cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất. Hắn sẽ không thèm tin tưởng vào việc “sự kiện đặc biệt” này là một điều trùng hợp ngẫu nhiên do tự nhiên tạo ra. Dù là mọi thứ có thú vị như thế nào đi nữa thì an toàn vẫn phải là trên hết. Bộ kĩ năng “tự hủy” cực mạnh của chính hắn đã đủ để dâng lên một nỗi sợ hãi trong lòng rồi.

“Chậc, đúng là đồ nhát gan mà.” Phan Nguyên thừa hơi chế giễu Ngạn Huyền. Nhưng đến nước này rồi thì hắn vẫn sẽ phối hợp cùng mọi người mà đi.

Đoàn người quay đầu hướng đi ngược về đường cũ. Màu sắc ánh hoàng hôn ngày đậm hơn, như thể đang muốn bao phủ hoàn toàn cả một vùng thảo nguyên rộng lớn. Dường như mỗi ngọn cỏ đều cao hơn một đoạn nhỏ, màu sắc ẩm ướt như thể vừa nhiễm phải giọt nước nào.

Linh cảm nguy hiểm ngày càng dâng lên đến mức tột cùng. Ngạn Huyền chủ động lên tiếng.

“Đi mau lên thôi, hình như sắp có chuyện gì xảy ra.” Hắn chưa bao giờ cảm thấy có mối nguy hiểm nào đến gần đến mức này. Những lần nguy hiểm cận kề trước đa số đều là vô thanh vô tức không để hắn kịp thời cảnh giác, thế nên lần này xuất hiện dự cảm liền phải trân quý rất nhiều.

“Hừ, quỷ nhát gan, dù vậy tôi nghĩ chúng ta cũng nên tăng tốc độ lên.” Phan Nguyên vẫn là câu cửa miệng khinh thị Ngạn Huyền. Nhưng câu vế đằng sau của câu nói thì lại thể hiện đồng tình với hắn, sự mâu thuẫn này cũng không thể trách Phan Nguyên được. Bởi vì chính hắn cũng cảm thấy có luồng nguy hiểm nào đó sắp đến đây.

“Ừm.” Đường An hiếm thấy một lần đáp lời.

Theo ý kiến số đông thì ngay bây giờ, Phan Nguyên và Cường Quách rất gắng sức tăng tốc độ thật nhanh. Một người là kiếm sĩ, kẻ còn lại là ngự binh nên chỉ số nhanh nhẹn không được tốt mấy nên dù có đề cao thì cũng không nhanh chóng hơn bao nhiêu.

“Sao bọn này lâu chết thế, vừa nãy chỉ cần một đòn là xong rồi mà.” Cường Quách dùng khiên đập mạnh vào đầu một con báo. Hơi thở dần trở nên có chút gấp gáp, rõ ràng hắn tốn sức hơn rất nhiều vào việc dọn quái này.

Ngạn Huyền cũng đoán trước được vài trường hợp tương tự, không do dự mở thông tin của một con thỏ ở gần đây.

[Thỏ Trắng (Bị nguyền rủa)]

[Cấp độ: 1]

[Máu: 50/50]

“Ban đầu là 30 máu, bây giờ lên hẳn 50 máu...” Ngạn huyền tương đối khiếp sợ đối với sự cường hóa này. Máu tăng lên gần chạm đến ngưỡng gấp đôi, nếu cứ dựa theo tỉ lệ này mà tính thì những con quái khác có cấp độ cao hơn sẽ như thế nào?


Bây giờ hắn có chút không dám dùng [Thần Nguyền] ngay tại đây. Như vậy thì sẽ kéo chậm rất nhiều tốc độ của hắn hiện tại, đồng thời tăng nguy cơ mất mạng lên cực cao. Ngạn Huyền liếc mắt cực nhanh để đánh giá tình hình xung quanh.

Phía trước gồm có rất nhiều thỏ trắng đang bu lại gần đây, đôi mắt chúng bây giờ ánh lên sắc hoàng hôn đỏ rực như máu. Nhìn sơ qua tưởng như chúng đang muốn xé xác bọn hắn ngay tại chỗ. Còn có những con báo vàng cũng có đôi mắt đỏ máu tương tự, có vẻ như đây là dấu hiệu của việc bị dính vào nguyền rủa [Khát Máu].

“[Tiễn Quy Thiên]”

Một mũi tên bất chợt bay lên trên bầu trời. Nó bay lên độ cao khoảng 10 mét thì đột nhiên phân tách thành vô số mũi tên xối xả phóng thẳng xuống dưới.

- 193

- 193

- 193 (x15)

Ngạn Huyền lập tức nhận ra, đấy chính là [Tiễn Quy Thiên] của Đường An. Nàng đã bắt đầu tham gia vào việc dọn đường đi, sức công phát khủng khiếp từng mũi tên lập tức hạ sát từng con quái vật. Sát thương gây ra từng đợt của nàng khiến Ngạn Huyền không khỏi hoa mắt choáng váng.

“Sao đột nhiên thấy bản thân phế vật quá vậy?” Thất vọng trong lòng tràn trề, lòng thoái chí bắt đầu xuất hiện. “Không mấy bây giờ nằm yên một chỗ đợi 19 ngày sau rồi biến mất luôn cho gọn nhỉ?” Đạo tâm Ngạn Huyền bị đả kích trầm trọng, gần như không thể vực dậy lên nổi.

[Nhận thấy điện ngục “Thảo Nguyên Trùng Phùng” đã tiến vào trạng thái cuồng loạn. Bắt đầu kích hoạt chế độ tự vệ: Không gian 10 mét xung quanh kí chủ sẽ không nhận ảnh hưởng của vận rủi.]

[Ban phát nhiệm vụ mới.]

[Nhiệm vụ: Dẹp Loạn (1)]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu diệt 0/10 Thỏ Trắng bị nguyền rủa.]

[Ban thưởng: + 50% sát thương thuộc tính thổ.]

[Không trừng phạt nếu nhiệm vụ thất bại.]



“Đến đúng lúc thật chứ.” Nhìn thấy bảng thông báo nhiệm vụ mới lập tức khơi gợi lại ý chiến đấu của hắn. Không chần chờ, Ngạn Huyền lập tức sử dụng liên tục [Thần Nguyền].

[Kí chủ có muốn bật hiển thị hiệu ứng của kĩ năng không?]

Ngạn Huyền bối rối, có chức năng này nữa hả? Hắn nghĩ một chút liền chọn có, để xem hình thái kĩ năng như thế nào.

“[Thần Nguyền]”

Một đốm đen trông như cầu lửa phóng thẳng vào trong cơ thể một con thỏ trắng gần đây. Ngay tại thời khắc đó, thị giác của Ngạn Huyền cũng bắt đầu thay đổi.

Hắn thấy được những sợi chỉ đỏ mờ ảo trong cơ thể thỏ trắng nối chặt chẽ với nhau. Nhưng từ khi đốm đen tiến vào trong liền bắt đầu ăn mòn dần từng sợi chỉ một, đến khi bị dọn sạch hết chỉ đỏ thì con thỏ lập tức lăn ra chết.

“Đây là... vận mệnh nhân quả?” Trong đầu Ngạn Huyền lập tức nhảy ra một danh từ như thế này. Hắn mới hiểu ra được rằng cơ chế của [Thần Nguyền] chính là thiêu rụi vận mệnh và nhân quả của kẻ địch, trực tiếp ăn mòn sự sống của chúng mà không phải gây sát thương về mặt thể xác. Một khi nhân quả cạn, vận mệnh tàn thì không còn gì có thể giữ cho sự sống được tiếp diễn nữa.

“Ồ, kĩ năng của cậu có vẻ thú vị nhỉ? Đó là gì vậy?” Yến Nguyệt đột nhiên từ đâu lên tiếng, tò mò hỏi hắn.

“Kĩ năng vừa nãy hả? Tên nó là [Chú Thuật], gây sát thương dựa trên ma lực đang có.” Ngạn Huyền không nháy mắt biên ra một kĩ năng mà hắn cũng không biết là có tồn tại hay không. Yến Nguyệt là một nhân vật đặc biệt nên hắn tương đối sợ nàng sẽ nhận ra điều gì.

“Vậy cơ à? Cũng mạnh đấy chứ, nếu như cậu chịu cố gắng thì sau này thành tựu cũng không nhỏ đâu nha.” Yến Nguyệt cười cười nhìn hắn, dường như nàng đã nhìn ra một điều gì đó nhưng cũng không quá rõ ràng, chỉ cho rằng đây là cơ chế vốn có của kĩ năng.

Ngạn Huyền tạm thời gạt bỏ đi những suy nghĩ không đâu vào đâu, mà liên tục vận hành [Thần Nguyền] để tiêu diệt thỏ trắng.

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Dẹp Loạn (1)]

[Chỉ số hiện tại]

[Sức mạnh: 1.1]


[Phòng thủ: 1.1]

[Nhanh nhẹn: 1.1]

[Sát thương hệ thổ tăng thêm: 50%.]

“Nó cộng thêm trực tiếp vào trong chỉ số thuộc tính cơ à.” Ngạn Huyền trố mắt ra, dùng thử [Thần Nguyền] lên một kẻ địch gần đó. Quả nhiên là mỗi khi gây sát thương hệ thổ thì nó đều sẽ tăng lên một lượng nhất định.

“Nhưng mà tăng lên như thế thì cũng không đáng kể mấy nhỉ?” Hắn không phải kẻ tham nhưng mà thực sự lượng sát thương tăng lên thực sự quá ít, vả lại sát thương thuộc tính là ngẫu nhiên, nhiều khi trong một đợt còn không gây ra nổi một lần sát thương hệ thổ. Thành ra thời gian tiêu diệt quái cũng chẳng khác biệt trước là bao.

Theo như tình hình trước mắt thì chúng thực sự có sự tăng cường, xem như đây là một tin tức đáng mừng dành cho hắn.

[Nhiệm vụ: Dẹp loạn 2.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu diệt 0/10 con Báo Vàng.]

[Ban thưởng: + 50% sát thương thuộc tính lôi.]

Ngạn Huyền quyết định rồi, hắn sẽ cày hết chuỗi nhiệm vụ này mới thôi. Thế rồi hắn tích cực tham gia vào trong chiến đấu hơn, kinh nghiệm nhanh chóng tăng lên một lượng đáng kể.


Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: