Ngạn Huyền chặt phá tất cả những thứ cản trở trên đường tiến bước.

Hàng loạt những cái xác Hoa Ăn Thịt, Cỏ Dại và Dưa Leo nằm tràn lan trên mặt đất. Mùi mốc meo bốc ra khủng khiếp chẳng khác nào những cái xác thối rữa từ lâu. Đếm sơ qua thì cũng đã hơn trăm con quái đã chết dưới tay hắn.

Sau khi trải qua một trận ác liệt như thế, cấp độ Ngạn Huyền tăng lên vô cùng nhanh chóng. Thông báo về điểm kinh nghiệm cứ liên tục nhảy lên, buộc hắn phải tạm thời ẩn hết đi để không che mất tầm nhìn.

[Tên: Ngạn Huyền]

[Chủng tộc: Người]

[Thiên phú: Kẻ Xui Xẻo (0.1%)]

[Cấp bậc thiên phú: X]

[Cấp: 19 (Chưa tiến hóa)]

[Kinh nghiệm: 467/1900]

[Sức mạnh: 2.8]

[Phòng thủ: 2.8]

[Nhanh nhẹn: 2.8]

[Sát thương thuộc tính thổ: + 50%]

[Sát thương thuộc tính hỏa: + 50%]

[Sát thương thuộc tính lôi: + 50%]



[Sát thương thuộc tính mộc: + 50%]

[Sát thương thuộc tính thủy + 50%]

[Sát thương toàn thuộc tính + 100%]

[Máu: 56/56]

[Kỹ năng: Thần Nguyền, Vận Rủi Hóa Hình]

Sự tăng lên về mặt sức mạnh không nhiều, nhưng mà cấp độ dù nói xuôi nói ngược thì cũng đã tăng lên 2 cấp. Đây là một tiền đề để có thể giảm hiệu ứng xấu được để lại từ [Thần Nguyền] về sau nên được xếp vào hàng rất quan trọng.

"Mệt thật." Ngạn Huyền đánh chém nãy giờ cũng đã mỏi nhừ cả tay rồi, mỗi lần tiêu diệt được một con quái thì đúng là sung sướng thật đấy, nhưng mà lại khiến các cơ đau nhức vô cùng. Hắn thầm suy tính trong đầu rằng khi rời được đây rồi thì nhất định phải kiếm cho được một món trang bị để tăng chỉ số, chứ lượng máu như thế thì một phát cắn của Hoa Ăn Thịt cũng không đỡ được. Đồng thời còn phải tăng thêm sức mạnh và nhanh nhẹn để đề cao độ dẻo dai và khả năng cơ động trong chiến đấu.

Đây là một tác hại ảnh hưởng vô cùng lớn từ hiệu ứng xấu [Vận Rủi Quanh Thân]. Nó khiến hắn trở thành một kẻ nhìn thì ngon nhưng thực chất lại chẳng ra gì.

Ngạn Huyền mệt mỏi nằm xụi lơ trên mặt đất. Bọn quái vật dường như bị chém đến mức sinh ra nỗi ám ảnh tâm lý luôn rồi, bây giờ chúng hoàn toàn biến mất khỏi phạm vi quanh đây và không dám ló mặt lại gần. Nhưng mà như vậy cũng tốt, điều này vô tình tạo ra được khoảng thời gian để hít thở cho hắn.

Về phần Đường An, nàng đúng là mệt mỏi thật nhưng mà thể lực không yếu đuối như Ngạn Huyền mà làm ra phản ứng quá lớn. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống rồi điều chỉnh nhịp thở lại cho cân bằng. Trên trán vẫn còn lưu lại từng dòng mồ hôi chảy dọc xuống cổ, đôi mắt đen nhánh như bốc ra hơi nước mà trông có chút ướt át. Riêng điều này thôi đã khiến người ta liên tưởng đến nhiều hình ảnh khác nhau.

"Tội lỗi, tội lỗi..." Ngạn Huyền lập tức quay ra hướng khác để không phải tiếp tục bị tra tấn bởi những suy nghĩ lạ thường. nữa Thứ này thực sự có chút quá khó khăn để hắn có thể chịu đựng mà không đổi sắc mặt được, nhưng không thể không nói đến "cảnh sắc" này cũng phải được xếp vào tầng thứ thượng hạng rồi.

"Hừm, cái gì đây?" Hình như có một thứ gì đó bị kẹt trong một cái hố gần đây, nếu như không nhầm thì đấy hẳn là nơi mà một con Hoa Ăn Thịt đã trồi lên. Ngạn Huyền liền tò mò đào bớt đống đất đang chôn vùi vật kia rồi lấy lên.

Đó là một bức tranh có vật liệu giống như bìa cát tông lại nhưng bề lại trông giống như là giấy vẽ bình thường, nghe có vẻ khá kỳ lạ nhưng trong thế giới huyền huyễn này thì chuyện gì cũng xảy ra được, chỉ biết rằng bị chôn xuống như vậy mà không quá nhăn nhó thì cũng biết được nó không tầm thường rồi. Chất liệu màu cũng tương đối rực rỡ, nhưng chắc là vì thời gian trôi qua lâu dài nên là phai đi rất nhiều, dù thế thì nó vẫn giữ được vài nét rất đặc trưng của lúc ban đầu.


Các đối tượng trong bức họa được vẽ tương đối đơn giản, có vẻ như người vẽ không quá để tâm nhiều đến phần này mà chủ yếu thể hiện bằng màu sắc. Tuy vậy Ngạn Huyền vẫn nhìn ra nó đang vẽ những gì.

"Một mảng màu xanh lá, đây chắc hẳn chính là bãi cõ, còn có những nét tỉa nhọn tuy hơi mờ nhưng vẫn thấy được. Còn hình tròn ở đây có lẽ là mặt trời, với những vệt vàng màu vàng này... là nắng chăng? Màu vàng này hình như còn được pha thêm sắc cam vào, như vậy tạm thời có thể xác định đây là cảnh tượng về chiều..." Ngạn Huyền càng nhìn lại càng thấy quen thuộc, lòng thầm nghĩ. "Chẳng lẽ nó đang vẽ lại điện ngục này sao?"

Hắn mở bảng thông chi thiết của bức tranh lên.

[Bức Tranh Vẽ Nên Những Bình Yên (Vật phẩm bình thường)]

[Loại hình: Giấy]

[Đánh giá: Tốt]

[Chú thích: Bức tranh này vẽ lại màu sắc bình yên với tông sắc hoàng hôn vô cùng quyến rũ, chỉ là thời gian đã khiến nó mất đi vẻ đẹp vốn có. Nếu như ngươi đi đến nơi được xuất hiện trong bức tranh này thì có lẽ sẽ tìm thấy được một số thứ được để lại trong quá khứ năm xưa.]

"Một bức tranh bình thường nhưng được đánh giá ở phẩm chất tốt sao, như vậy đã ngang hàng với mũi tên của Đường An luôn rồi." Ngạn Huyền thầm khẳng định là vật này không thể nào rẻ tiền hơn được, quả nhiên điện ngục ở hình thái ác mộng này không thiếu đồ tốt mà, một bức tranh đã thế rồi biết những thứ khác như thế nào đây.

"Nhưng mà quan trọng là công dụng chính của nó kìa. Nơi xuất hiện trong bức tranh này sao thì biết tìm đâu được, cả điện ngục rộng lớn thế cơ mà." Hắn tạm thời không có ý tưởng về nơi này, dù gì Ngạn Huyền thậm chí còn không quen thuộc địa hình ở đây.

"Thứ đó, cậu kiếm ở đâu?" Đường An đột nhiên lên tiếng khiến Ngạn Huyền suýt giật nảy mình, nãy giờ hắn quá tập trung vào bức tranh nên không để ý việc nàng nãy giờ quan sát hắn.

"Tôi thấy nó ở bên dưới đống đất nên đào lên xem thử." Xong rồi hắn nghĩ ra điều gì liền tiếp tục hỏi.

"Cô biết nơi trong bức tranh là nơi nào sao?" Có thể Ngạn Huyền là người lần đầu đến nơi này, nhưng mà Đường An lại không như vậy, xét về mặt kinh nghiệm và độ quen thuộc với điện ngục này thì nàng hoàn toàn hơn hắn.

"Biết, từng thấy qua." Quả nhiên là Đường An biết được điều đó, thấy vậy hắn liền hỏi tiếp.

"Vậy nó ở đâu?"


"Gần một cái sườn núi." Nàng chỉ nói là như vậy, không nói thêm về phương hướng hay là cụ thể nơi nào.

Xong rồi Ngạn Huyền nhìn xung quanh một lượt, từ đằng xa cho đến phía gần. Hắn không dám tự nhận mình có thị lực 10/10 nhưng ít nhất hắn cũng không bị cận.

Vậy thì câu hỏi đặt ra là núi đâu?

Nó nằm ở khúc nào vậy? Sao hắn không thấy dù chỉ là một cái bóng thôi?

Điều này cũng không trách Ngạn Huyền mắt kém, chỉ là khu vực này đã không còn là khu vực ban đầu mà Đường An biết nữa rồi, nên địa hình có chút không giống nhau cũng là chuyện bình thường.

Hiện tại Ngạn Huyền không có bất kỳ manh mối nào về vị trí những người trong tổ đội, vì vậy hắn quyết định sẽ tìm đến nơi này trước. Nhỡ may rằng hắn sẽ tìm thấy người khác trên đường đi thì sao chứ? Dù là trong thâm tâm đã tự phán sẽ không có chuyện đó xảy ra nhưng mà vẫn cứ níu kéo một tia hy vọng nhỏ nhoi.

"Cô còn nhớ thêm chi tiết nào nữa không." Ngạn Huyền cố gắng hỏi cho ra một thông tin nào đó hữu ích, địa hình có thay đổi đi nữa thì nơi đó chắc chắn vẫn sẽ tồn tại, nếu như vậy thì có khả năng vẫn sẽ có một dấu hiệu nào đó tương đồng với địa ngục cũ.

Tuy nhiên để hắn thất vọng đó chính là Đường An không nhớ thêm điều gì cả, theo trần thuật của nàng thì lúc đó nàng còn nhỏ nên ký ức đã bị phai mờ từ lâu rồi. Đường An chỉ biết rằng nơi đó rất đẹp nên khi lớn lên muốn tìm lại nơi đó một lần nữa, chỉ tiếc là vẫn chưa tìm được thì đã bị kéo vào đây rồi.

Ngạn Huyền hơi chột dạ trong lòng, tự nhủ với bản thân rằng tất cả đều là do [Kẻ Xui Xẻo], chuyện này không liên quan gì tới hắn.

"Nếu như vậy thì tìm được nơi này có vẻ khó đây...."

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: