Sau khi Ngạn Huyền tỉnh lại thì hắn phải ở trong bệnh viện để tiếp tục quan sát tình trạng cơ thể. Đồng thời đợi phục hồi lại các cơ quan chức năng dần dần.

“Ha...” Hắn thở dài một hơi. Quả đúng như hắn đã dự đoán, kể từ hôm ấy thì đội của Hoàng Phong đã không bao giờ quay lại gặp hắn nữa.

Từ bên ngoài thì đã có vị bác sĩ đi vào, rồi đứng bên giường hắn ghi chép lại một số thứ.

“Bây giờ cậu đã có thể tự đứng dậy và đi được chưa?”

“Vâng bác sĩ, bây giờ tôi cũng khỏe gần hết rồi.” Ngạn Huyền từ trên giường đứng dậy, vươn vai với biên độ lớn. Bác sĩ nhìn qua cũng gật đầu, ông cũng không có nghi ngờ gì về hiệu quả trị liệu của thiên phú SS [Tái Tạo Khí Quan] của chuyên gia.

“Vậy là không có vấn đề gì. Cậu có thể xuất viện được rồi, cậu có thể liên hệ và gọi người nhà vào đây để đón không? Chúng tôi lo lắng là sẽ xảy ra một số vấn đề.”

“Người nhà ấy hả... Bố mẹ tôi qua đời từ 2, 3 năm trước rồi.”

Nếu không lầm thì đó cũng là ngày Ngạn Huyền xuyên đến thế giới này. Đột nhiên nhắc lại khiến hắn chợt sinh cảm giác mang mác buồn, vì vừa mở mắt tại một thế giới mới thì điều đầu tiên đón chờ lại là cả bố lẫn mẹ hắn đều qua đời. Nếu bảo không có cảm xúc thì sẽ là giả, nhưng cảm động sâu đến mấy thì lại chẳng tới đâu.

“Vậy cậu có người giám hộ không?”

“Cũng không có nốt.”

“Nhưng mà bây giờ tôi cũng khỏe rồi nên không cần thiết có người đón đâu.” Ngạn Huyền chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt thôi. Nằm lì một chỗ trên giường bệnh khiến hắn phát ngán rồi, ít nhất thì hắn vẫn muốn chạy bộ về nhà xem như là tập thể dục.

“Ừm... vậy được rồi. Cậu có thể đi nhận thuốc và nhận giấy xuất viện, lúc đó thì cậu ra về được rồi. Ca của cậu có chút đặc biệt nên về sau không cần tái khám cũng được, nếu vẫn còn lo lắng thì vẫn có thể đến đây để kiểm tra sức khỏe.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Ngạn Huyền cũng tương đối quen thuộc với những thủ tục này rồi. Hồi học cấp 2 thì hắn từng bị gãy tay phải một lần, cái cơn ác mộng khi mà nằm trên giường bệnh về đêm cứ ám hắn không ngừng, thế nên khi xuất viện hắn nhớ như in các thủ tục, vì đó là thời khắc thoải mái nhất rằng hắn được về tới nhà.

Ngạn Huyền lần mò từng nơi trong bệnh viện để hoàn thành các thủ tục đó rồi sau đó ra về.

Và rồi, hắn quên mất một điều.

Hắn còn không biết nơi này là đường nào để mà tìm lối về nhà.

Thay vì bỏ phí công đi hỏi đường thì hắn trực tiếp gọi xe ôm để chở hắn đi. Ít ra hắn có chút tiền trong tài khoản ngân hàng để trả bằng hình thức chuyển khoản chứ không là bị đuổi xuống xe rồi.

Ngạn Huyền bước vào ngôi nhà thân thương của mình mà trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái, nhưng được một lúc thì mặt hắn xuất hiện vài nét nhăn nhó.

“Khoan đã, lỡ như mình đi nhầm một bước xong tự nhiên bị một cái gì đó rơi vào đầu thì làm sao giờ?” Đây là kinh nghiệm quý giá được rút lại từ trường hợp của Dược Hoàng. Rốt cuộc thì hắn vẫn không dứt bỏ được nỗi sợ hãi đối với sự xui xẻo của mình.

“Được rồi, cứ như thường lệ thôi.” Ngạn Huyền hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy quyết tâm. Hắn không chịu được vận rủi của mình thì người khác sẽ phải chịu thay hắn. Ngạn Huyền cảm thấy rằng dù mình có chết đi nữa thì cùng lắm chỉ là chết thôi, đổi lại người khác chịu thay mình thì lỡ như lại giống với trường hợp của Dược Hoàng “vận rủi căng tràn” dày vò bản thân nữa lại khổ.



Đối mặt với nỗi sợ hãi của mình thì hắn đi một mạch vào trong phòng.

“Phù, có vẻ như vận rủi nó chưa tới.”

Ngạn Huyền chụp lấy điện thoại trên bàn và bắt đầu nhìn xem trong tháng qua đã có thông báo gì.

Rồi hắn lại nhận ra chính mình chưa từng có kết bạn với ai trên mạng xã hội, thành ra ngoại trừ những thông báo nghỉ học từ phía nhà trường gửi đến thì không có bất kì tin nhắn nào khác.

“Mình nghỉ học cũng được 2 tháng rồi nhỉ? Vậy mà còn chưa bị đuổi kìa, không biết đây là may mắn hay là xui xẻo đây...” Ngạn Huyền bây giờ rất nhạy cảm với những từ liên quan đến “may mắn”, chỉ cần nghe tới thôi thì hắn biết ngay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

“Bây giờ là 6 giờ 30 rồi. Chắc là mình sẽ lên lớp trong ngày hôm nay, dù gì có ở nhà đi nữa thì cũng không có việc gì làm được.” Hắn sửa soạn cặp lại, khoác trên mình bộ đồng phục đậm màu rồi mở cửa ra ngoài.

Đường đi học tháng này không còn những tán cây xanh biếc ở hai bên vệ đường nữa, những bông hoa cũng ngày càng héo úa. Gió mùa đông se lạnh len lỏi qua từng mảng da Ngạn Huyền rồi thi nhau chạy đi. Trải qua một chặng đường không dài thì hắn rốt cuộc đã đi tới ngôi trường cấp 3 của mình.

“Quả nhiên là chọn trường học gần nhà là quyết định đúng đắn mà.” Ngạn Huyền khẽ lẩm bẩm trong miệng. Theo thói quen đi thẳng tới lớp.

Mở cửa phòng học ra thì hắn chẳng thấy một ai khác, đèn đóm tối om.

“Giờ này lẽ ra phải có người đến rồi chứ nhỉ?” Hắn tự bật đèn lên rồi về chỗ ngồi.

Cảm giác trải nghiệm một không gian tĩnh lặng mang lại cho hắn một sự yên bình sâu trong tâm hồn. Nếu có thể thì hắn mong rằng hắn có thể không cần ra trường, chỉ việc ngồi mãi chiếc ghế này cũng đủ để thỏa mãn rồi. Điều ước kì quái và nhỏ nhoi này ắt sẽ làm người khác bật cười, nhưng Ngạn Huyền việc gì phải quan tâm cơ chứ? Hắn rõ ràng chính mình muốn gì và làm được những gì là được rồi.

Tiếng chuông vào học reo lên, nhưng trong phòng vẫn chỉ có mình hắn.

“Không phải chứ... chẳng lẽ là mình vào lộn lớp rồi?” Ngạn Huyền vừa định ra ngoài để kiểm tra lại bảng hiệu phòng thì một người phụ nữ già dặn bước vào trong phòng.

Ngạn Huyền vẫn nhớ rõ người giáo viên đó, Kha Nguyên.

“Ngạn Huyền đấy hả? Em đi học lại rồi sao?” Kha Nguyên bất ngờ nhìn người học sinh duy nhất đang ngồi trong lớp.

“Ừm... em đi học lại rồi. Nhưng mà những người khác đâu rồi ạ?”

“Những bạn học khác đều thức tỉnh thiên phú thiên hướng chiến đấu nên sang lớp đặc huấn hết rồi. Chỉ còn mỗi em là học trong phòng này thôi.”

“À... vậy sao.” Nói dễ hiểu thì cả lớp chỉ có mỗi hắn là thức tỉnh thiên phú vô dụng thôi. Còn lại dù có kém đến mấy thì vẫn hữu dụng cho đời.

“Nếu không có gì thì bắt đầu học thôi. Chương trình sẽ tiếp tục từ lúc em nghỉ nhé.” Kha Nguyên lấy tập tài liệu giảng dạy ra. Mỗi ngày nàng đều vào trong phòng để đợi Ngạn Huyền đi học, đây cũng chỉ là việc làm đúng quy chế nhà trường thôi chứ cũng không phải gì. Những lúc rảnh rỗi như vậy thì nàng thường hay kiếm những việc khác ra làm cho đỡ mất thời gian.



Tiết học không có gì đặc biệt như dự liệu, giáo viên không muốn dạy, học sinh không muốn học. Một bên thì huyên thiên những kiến thức như gió thoáng qua tai, một bên thì ngồi im ắng môt chỗ không phát biểu không nói bất cứ thứ gì. Sự tương tác đến từ một phía như thế tạo nên một bầu không khí vô cùng chán ngắt.

...

Ngạn Huyền vươn vai rời khỏi lớp sau một ngày học mệt mỏi.

“Cuối cùng cũng hết tiết rồi...”

“Việc học không đến mức quá chán, nhưng mà cứ nghĩ tới việc mình sẽ phải ngồi như vậy cho đến hết năm học thì lại chẳng có tí hứng thú nào.” Ngạn Huyền nghĩ xem lúc về nhà hắn nên làm cái gì tiếp theo.

“Không biết hôm nay cậu ấy có đi học không nhỉ...” Một cô gái mặt xinh như hoa lén lút lại gần dòm ngó phòng học. Nàng là Tưởng Tuyết, là vị hoa khôi của lớp Ngạn Huyền trước khi tách ra.

“À, kia rồi! Ngạn Huyền!“ Khi Tưởng Tuyết thấy được bóng dáng người muốn tìm liền nhanh chóng chạy lại gần hô lớn. Hành động này của nàng lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

“Hả?” Ngạn Huyền ngạc nhiên quay đầu lại, xem chân dung người đang gọi mình như thế nào.

Một nụ cười tươi tắn xuất hiện ngay trước mặt, hắn thậm chí còn sững sờ một lúc lâu.

“Ừm... mình nghe nói hình như là cậu gặp phải tai nạn, hơn 2 tháng liền cậu không có đi học lại nên tớ có hơi lo lắng tới hỏi thăm sức khỏe. Nhưng mà tớ không có ý gì đâu, tớ chỉ đang quan tâm cậu với tư cách là bạn cùng lớp cũ thôi. Ừm, chắc chắn vậy rồi.”

Gương mặt Tưởng Tuyết ánh lên nét ửng hồng, tay chân luống cuống vừa trình bày vừa tìm ra giải thích để hợp lí hóa hành vi của bản thân. Chỉ là lời giải thích của nàng không được thuyết phục lắm, ai tin thì tin chứ Ngạn Huyền chắc chắn không tin.

“Sức khỏe của tôi đã tốt hơn rồi, cảm ơn cô đã quan tâm. Mà... cô là Tưởng Tuyết đúng không? Tôi nhớ là làm gì có mượn tiền cô đâu... ” Ngạn Huyền giữ vẻ mặt cứng ngắc, cố gắng kéo xa khoảng cách giữa hai người ra bằng đủ loại kĩ thuật bên trong lời nói. Một ngày đẹp trời như thế đột nhiên có một cô gái xinh xắn chạy tới hỏi thăm, hắn làm sao mà có thể tin tưởng vào điều tốt đẹp như thế chứ.

“Không không, tớ không phải tới đòi tiền. Tớ... cậu không nhớ tớ sao...?” Tưởng Tuyết ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống, che giấu đi vẻ xấu hổ của mình.

“Nhớ gì cơ?” Ngạn Huyền quả thật là nhớ tên Tưởng Tuyết nhưng theo kí ức thì hắn có bao giờ tiếp xúc với nàng bao giờ đâu. Đột nhiên bị hỏi như thế làm lòng hắn loạn thành một bầy, cố gắng lục lọi trong đầu xem bản thân có làm điều gì có lỗi với nàng không.

“Cậu không nhớ thật sao...” Gương mặt nhỏ xịu xuống, có vẻ như đang rất thất vọng về điều gì.

“Tớ là Tưởng Tuyết nè, cô gái mà ngồi cùng bàn với cậu hồi cấp 2 đó.” Tưởng Tuyết cố gắng k1ch thích lại Ngạn Huyền để hắn nhớ lại những điều ấy, những điều mà nàng xem như là thời khắc tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình.

Cấp 2?

Ngạn Huyền hiểu rồi.

Hắn chắc chắn sẽ không nhớ được.



Lúc hắn vừa xuyên tới đây thì không hề thu hoạch được kí ức của cơ thể này. Kí ức của hắn chỉ chính thức bắt đầu từ lúc học năm đầu tiên của cấp 3, về những gì của trước kia thì hắn dù cố gắng như thế nào thì cũng sẽ không nhớ được, trừ khi có người nói cho hắn biết thôi.

“À à, ra là cô...” Ngạn Huyền gượng gạo cười, làm ra vẻ mình đã nhớ được. Nhưng trong lòng vẫn đang tự hỏi mình đã làm gì Tưởng Tuyết mà qua mấy năm rồi nàng vẫn nhớ cho được. Rốt cuộc đáp án vẫn là hắn mượn tiền nàng mà không trả, đây là thứ mà con người khó có thể quên nhất trong cuộc đời.

“Cậu không nhớ thật à...” Tưởng Tuyết phồng má giận dỗi nhìn hắn. Tựa như là một cô bạn gái nhỏ đang trách mắng bạn trai rằng không nhớ nổi được hôm nay là sinh nhật nàng.

“Cũng không vấn đề gì, những kí ức cũ cho qua cũng được. Còn bây giờ thì... cậu có muốn làm bạn trai tớ không?” Sau đó nàng lại bất ngờ cho ra một câu như thế, mạnh dạn nhìn Ngạn Huyền bằng đôi mắt lấp lánh.

Suốt bấy giờ từng câu nói từng cử chỉ của hai người đều vào tai vào mắt của những người xung quanh. Những tên nam sinh nghe tới đây lập tức đỏ mắt lên nhìn Ngạn Huyền vói vẻ mặt đầy sát khí.

“Mẹ nó, thằng đó là ai mà sao hôm nay Tưởng Tuyết tỏ tình hắn vậy?”

“Lát nữa chặn đường hắn về hỏi cho ra lẽ mới được!”

Rất nhiều học sinh đã bu lại gần nhìn xem có chuyện gì xảy ra, và dù là ai thì cũng phản ứng y chang như trên. Ngạn Huyền lặng lẽ tự cho mình một cái nhéo ở sống mũi rồi thẳng thắn lắc đầu.

“Ừm, không.”

“Hả? Tại sao cơ? Chẳng lẽ tớ không đủ tốt sao? Hay là tớ không đủ đẹp? Hay là tớ không đủ giỏi? Nhà tớ rất giàu nên cậu không cần phải đưa sính lễ đâu, nếu cậu thiếu tiền thì tớ có thể cho cậu tùy thích. Với lại tớ có thiên phú cấp A [Linh Sương], lúc cậu chán thì tớ có thể dẫn cậu vào trong điện ngục dạo chơi. Còn nếu cậu thèm cơ thể của tớ thì... dù tớ chưa sẵn sàng lắm nhưng nếu cậu thích thì tớ sẽ đồng ý...”

“Được rồi, đủ rồi, đừng nói nữa, người ta nghe hết kìa.” Dù đã bình phục sau khi bị đầu độc nhưng không hiểu sao Ngạn Huyền lại thấy vô cùng nhức đầu với cô nàng này.

Suy nghĩ hắn bắt đầu nhảy số với tốc độ cao, tư duy ra vô số các phương án.

Cuối cùng hắn từ trong mớ hỗn độn chọn ra một phương án có mức độ hiệu quả cao nhất.

Ừm, cứ nói thẳng ra đi, nghe có vẻ tổn thương nhưng mà như thế là tốt nhất.


Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: