"Vừa về hôm qua, hôm nay quyết định chạy tới đây thăm anh, không ngờ lại vô tình nhìn thấy có người ở trong văn phòng của anh” Sau khi người phụ nữ này nói xong, ánh mắt như có như không nhìn về phía Mộc Mai.
Cố Văn tao nhã cười nói: "Giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi Mộc Mai, còn đây là bạn anh Mạch Lam”
Trên mặt Mạch Lam mang theo nụ cười khéo léo, cô tả đi tới trước mặt Mộc Mai, nói: Chào cô, tôi là bạn của Cố Văn, không ngờ tôi mới không về nước có hai năm mà anh ta đã kết hôn rồi.”
Lúc Mộc Mai bắt tay cô ta mới phát hiện ra trên tay người phụ nữ này có rất nhiều vết chai.


Cô không nhịn được có chút giật mình.

Bàn tay toàn vết chai này không giống bàn tay của một cô gái nên có.

Ý thức được bản thân hơi thất thần, Mộc Mai lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Đúng thế, tốc độ đúng là hơi nhanh” Cô thuận miệng nói theo lời cô ta.
Mạch Lam nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của Mộc Mai, cô ta mỉm cười nói: "Cô Mai không cần để ý, tôi là người trong bộ đội, năm nay vừa xuất ngũ”
"Hóa ra cô Lam đây là quân nhân, chẳng trách nhìn có khí chất như vậy”
Nghe nói cô ta là một quân nhân, Mộc Mai lập tức nhìn cô ta với ánh mắt khác xưa, càng nhìn càng thấy ngưỡng mộ.
Đời này chuyện làm Mộc Mai hối hận nhất chính là không đi tòng quân.
Nhìn dáng vẻ của Cố Văn xem ra anh đang rất vui: Hôm nay tôi làm chủ, mời hai người ra ngoài ăn chút gì đó nhé!" Sau khi ba người đi ra ngoài, nhanh chóng chọn đại một quán cơm, tùy tiện gọi vài món, rồi bắt đầu ôn chút chuyện xưa.

Hai người bọn họ nói năng thoải mái, ăn ý với nhau, Mộc.


Mai cũng không có cách nào chen lời vào được.

Cô chỉ có thể ngồi ngây người ở một bên như một kẻ ngốc.
“Tôi đi rửa tay một chút Mộc Mai có chút âm u nói.
Ai biết thế nhưng Mạch Lam cũng đứng dậy cười nói: “Tôi cùng đi với cô nhé.”
"Hình như cô Mai đây đang cố ý tránh mặt tôi thì phải” Cô Lam nói đùa rồi.

Tại sao tôi lại phải tránh mặt cô chứ?”
Tuy rằng Mộc Mai không vui nhưng cũng không muốn làm ra loại chuyện cố tình gây sự với người ta.


Cô không muốn chỉ vì một cô bạn khác giới của Cố Văn mà giận dỗi.
Mạch Lam nghe xong lời này lập tức lắc đầu nói: còn ở trong quân đội, tôi là chuyên gia tâm lý đấy, thế nên lúc này trong lòng cô Mai đang suy nghĩ cái gì, tôi cũng có thể đoán ra được tám chín phân mười.

Nói thế nào thì tôi và Cố Văn cũng là bạn bè, và cũng chỉ có thể là bạn bè mà thôi.

Vì thế cô Mai hoàn toàn không cần phải lo lắng” Trong khi nói chuyện, Mạch Lam nhớ lại từng chuyện nhỏ nhặt mà cô ta và Cố Văn từng có trong những năm qua, cuối cùng trong lòng vấn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Dù sao đi nữa cô ta cũng đã có tình cảm với Cố Văn nhiều năm như vậy, sao có thể nói buông xuống là buông xuống ngay được? Thế nhưng mối quan hệ giữa hai dòng họ lớn buộc phải rõ ràng, doanh nhân và quân nhân đã định trước là không thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu không chắc chăn các quy tắc sẽ bị rối loạn.
"Cô Lam sao thế? Sắc mặt của cô trông hơi khó coi Mộc Mai nhìn thấy sắc mặt của cô ta càng ngày càng kém, có chút lo lắng nói...