Chương 27
Cố Văn để mặc cho người phụ nữ này gục trên vai mình khóc lóc, cũng không hỏi nguyên nhân, cô không muốn nói anh sẽ không hỏi, nhưng anh sẽ tự cho người điều tra.

Ngôn Bảo nhìn về phía trước yên lặng lái xe, trong xe chỉ còn lại tiếng khóc của Mộc Mai.

.

Không biết qua bao lâu, có vẻ như khóc đã mệt, Mộc Mai liền ngủ thiếp đi trên vai của Cố Văn.


Cố Văn dùng một tay chặn lấy vai của cô lại, để cô dựa vào người mình, như vậy cô có thể ngủ thoải mái hơn một chút.

Sau đó Cố Văn dùng tay phải lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho chị An.

“Cậu chủ, tôi đang định gọi điện thoại cho cậu, bây giờ mợ chủ vấn chưa về nhà, đã đi ra ngoài cả buổi chiều rồi.


Sau khi chị An nhận cuộc gọi, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói đầy lo lắng.

Cố Văn nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên người mình, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy đang ở cùng tôi.


“Thật sao? Vậy tôi yên tâm rồi.

” Chị An thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng răng đã xảy ra chuyện gì, khi đi lại gấp gáp như vậy.

“Hôm nay cô ấy đã gặp chuyện gì?”
Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như cũ.


“Mợ chủ nhận được một cuộc điện thoại sau đó liền vội vàng ra ngoài.

Tôi nghe mợ chủ nói chuyện, hình như có nói đến cái tên Mộc Diệp, có lẽ là chị họ của mợ chủ hẹn cô ấy ra ngoài.


Chị An nói những chuyện mình mình biết được cho Cố Văn, có lẽ Cố Văn cũng đại khái đoán ra được người phụ nữ này đã gặp phải chuyện gì.

“Tôi biết rồi.

’ Cố Văn lập tức ngắt điện thoại.

Người ở trong lòng vẫn đang ngủ say, ánh mắt anh thâm sâu nhìn Ngôn Bảo đang lái xe: “Bao giờ Mộc Đoàn về nước?”
“Có lẽ là tối hôm nay sẽ trở về.


Ngôn Bảo suy nghĩ một chút: ‘Mộc Đoàn ở nước ngoài đã đàm phán xong hạng mục kia, có cần cử người đi liên lạc với ông ấy không?”
“Không dạy con là lỗi của ba, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với ông ta.



Mặc dù giọng điệu của Cố Văn lạnh lùng nhưng giọng nói cực nhỏ, bởi vì sợ làm ồn đến người con gái bên cạnh.

Mộc Mai vẫn chưa tỉnh giấc, hơi thể đều đều, trên khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.

Dáng vẻ yên tĩnh này của cô khiến trái tim của Cố Văn mềm nhũn, yên lặng ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, hàng mi dài và hẹp giống như một chiếc quạt nhỏ, phủ lên một bóng đen nhỏ nhỏ trên gương mặt cô.

Người đang ngủ nhưng tay vân năm chặt lấy phần áo phía trước của anh, có thể thấy được ở trong giấc mơ cô cũng không có được cảm giác an toàn.

Cô như vậy thật khiến cho người ta đau lòng.

“Cậu chủ, chuyên gia trang điểm đã đến biệt thự, vậy bữa tiệc tối nay có đi không?”
Ngôn Bảo cẩn thận nhắc nhở, bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, có rất nhiều người sẽ đến, vì để góp sức cho hoạt động từ thiện, cũng vừa có thể tích cho mình một số mối quan hệ và danh tiếng, cơ hội như thế này không thể tùy tiện bỏ qua.