Chương 4
Sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô mang giày cao gót.
“Em bôi thuốc đi.

Trong tủ quần áo có đồ đã giặt sạch, vật dụng hàng ngày trong toilet, sau khi xong xuôi thì xuống lầu ăn cơm.”
Không biết Cố Văn nhớ ra chuyện gì, để hòm thuốc vào tay cô, vẻ mặt âm trâm rời đÌ.

Mộc Mai cảm thấy mờ mịt, cũng không dám hỏi nhiều.
Gô bôi thuốc xong, khập khiêng đi qua mở ngăn tủ, bên trong đều là quân áo của phụ nữ.
Hơn nữa nhìn vào số đo cũng vừa vặn với cô.
Không biết tất cả những chuyện này có phải là trùng hợp không, tóm lại từ khi hôn lễ bắt đầu tới giờ, mọi chuyện không hề tệ như cô dự đoán.
Ngoại trừ việc tính cách của cậu hai Văn vui buồn thất thường như lời đồn, thì mọi việc đều bình thường.
Cố Văn ăn cơm nước xong xuôi, ngồi lên xe lăn đi ra bên ngoài.

Ở ngoài cửa, có một người đàn ông đang đứng lập tức đi lên mở cửa, thái độ cung kính.
“Anh muốn đi đâu thế?” Mộc Mai chần chờ hỏi một câu, thấy dáng vẻ kiệm lời ít nói của anh có thể nhìn ra được vợ chồng không thân thiết với nhau.
“Tôi đi nơi nào cần báo cáo cho em sao?” Cố Văn quay đầu, chỉ thấy Mộc Mai muốn đi theo mình, mà vì một câu nói lạnh lùng của mình, cô lại dừng bước.

Trong lòng anh mềm nhữn, nên lại mở miệng nói: “Tôi đến công ty đi làm.


Nếu em thấy ở trong nhà buồn chán thì có thể đi ra ngoài dạo một vòng.”
Mộc Mai : “… Được.” Cô không biết mở lời nói chuyện thế nào.
Lúc này, người đàn ông ở sau lưng anh lấy ra một tấm thẻ: ‘Mợ chủ, đây là thẻ mà cậu chủ chuẩn bị cho cô, không có hạn mức.

Lúc cô đi dạo phố muốn mua cái gì thì cứ mua cái đó.”
Mộc Mai sững sờ, giá trị tôn tại của mợ chủ cô đây chính là mỗi ngày ăn cơm với anh, sau đó ra ngoài dạo phố mua sắm sao?
Nếu thật sự là như thế, có lẽ cô có thể dùng tiền trong tấm thẻ này để trả tiền chữa trị cho mẹ ở trong bệnh viện.
Mặc dù vừa kết hôn, mà nhận tiền của người đàn ông này cũng không tự nhiên cho lắm, nhưng bây giờ thứ cô thiếu nhất là tiền.
“Cảm ơn.”
Cô cầm thẻ quay người đi, lại không thấy ngay khoảnh khắc cô cầm thẻ, trên mặt Cố Văn tỏ vẻ chán ghét.
Trên xe, tài xế nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Văn , nhịn không được mà hỏi: “Cậu chủ, ngài còn đang suy nghĩ về chuyện của mợ chủ ạ?”
“Tìm người theo dõi cô ấy.” Cố Văn dặn dò với vẻ lạnh lùng.


Người phụ nữ này biết rõ chân anh bị tàn tật mà còn đồng ý gả đi, chắc chản là có mục đích gì đó.
“Cậu chủ, đã xác thực rồi.

Mợ chủ đúng là cô chủ nhà họ Mộc, nhưng không phải là con gái của bên thông gia lúc trước.”
“Ừm!” Cố Văn nhếch miệng lên: “Thật sự là lá gan của nhà họ Mộc không nhỏ chút nào.”
“Cậu có muốn tôi đi nhà họ Mộc…
“Không cần.” Cố Văn cắt ngang lời anh ta: ‘Mối quan hệ thông gia chỉ là cho người ngoài nhìn vào thôi, tôi chưa từng trông cậy vào nhà họ Mộc có thể giúp tôi.

Dù cho người gả tới là ai, tôi cũng sẽ đối xử như thế”
Trong hôn lễ anh đã thấy Mộc Diệp.