Khói trắng nghi ngút lơ lửng trêи không trung từ tách cà phê trêи tay. Cố Tử chậm rãi nhâm nhi từng chút một. Đêm qua, cô đã không chút suy nghĩ mà thu dọn đồ đạc rời khỏi Trình gia. Đến nơi này sống tạm, đây là căn nhà cô mua vài tháng trước.

Căn nhà không quá rộng lớn, không quá nổi bật, nằm gọn trong một vườn cây. Màu trắng làm chủ đạo, đơn giản, thoải mái. Bên trái căn nhà còn có một hồ bơi, nhưng cô cũng chẳng buồn xuống bơi nên cứ coi như là để trang trí đi. Khi mua căn nhà này, cô cũng đã thuê người quét dọn thường xuyên nên lúc nào cũng có thể đến ở.

Vốn dĩ, cô định sau khi du học trở về sẽ dọn hẳn tới đây sống tự lập. Nhưng xem ra dùng đến hơi sớm.

Cố Tử cũng đã gọi cho cô Lý thông báo mình sẽ không đi học một thời gian, tìm đại một lý do quái quỷ nào đó để bọn họ không cần tốn công lo lắng cho cô.

" Reng reng reng ", tiếng chuông điện thoại lần nữa reo lên. Nếu cô tính không lầm thì đã là lần thứ 54 rồi. 21 lần là của ông bà Trình, chắc là gọi để khuyên cô. Nhưng việc gì cô đã quyết thì dù là ai cũng không thể cản. Còn 32 lần kia là của con nhóc Tử Du. Cô không nghe máy vì sợ cái mồm huyên thuyên của cô ta. Bất quá, lần thứ 33 này cũng nên nhận, nếu không khi gặp cô Trần Tử Du sẽ giết cô mất.

" Alo? ".

[ Con mẹ nó, Trình Di Mặc cô ở đâu? Tại sao không nghe máy của tôi? Tại sao lại nghỉ học chứ hả? Tại sao không nói tôi biết gì hết vậy? Trình Di Mặc cô trả lời cho tôi!]

Màn tra tấn thính giác của Trần Tử Du khiến cô suýt chút nữa đã quyết định bắn chết cô ta. Sớm biết như thế đã không nghe máy.

" Có im đi không? ". Cố Tử khó chịu lên tiếng.

[ Cô bảo tôi im thế nào? Đột nhiên bỏ con giữa chợ rồi một mình đi trốn như thế! Khi tôi biết chuyện tôi tức đến mức ngủ chỉ được 12 tiếng thôi đấy! Cô mau về đây cho tôi nếu không tôi...].

Cố Tử gằn giọng cắt ngang :" Câm mồm, nếu không tôi dập máy! ".

Mẹ nó, cái gì mà bỏ con giữa chợ? Cái gì mà một mình đi trốn? Cô có con khi nào? Cô bỏ trốn khi nào?

[ Di Mặc, bây giờ cậu đang ở đâu thế? Tớ và Tử Du rất lo cho cậu! ].

Lần này là giọng nói trong trẻo nhưng đầy âu lo của Diệp Vân Huyên. Nói chuyện nữ nhân thật sự vẫn thích nhất.

" Tôi không sao, chỉ là ra ngoài giải khuây một chút! ". Cố Tử thu lại hàn khí, thở dài nói.

[ Giải khuây ở đâu? Mau cho bản vương địa chỉ, bản vương cũng muốn giải khuây! Cuộc sống xô bồ bản vương mệt lắm! ]. Trần Tử Du rướn cổ hét.

" Không cần thiết, dù sao tôi cũng ở trong nước! ".

Thật ra cho hai người họ đến đây cũng không sao, nhưng nếu để lại dấu vết, ông bà Trình sẽ tìm ra được cô. Cho nên tốt nhất, chờ sau khi hủy hôn ước, cô tự động quay về.

[ Di Mặc, cậu không đi học sao?].

" Dù tôi nghỉ thì cũng không ảnh hưởng gì! ".

[ Mặc à, cô định bỏ rơi tôi như thế ư?] .

" Cúp đây! ". Không đợi họ trả lời, cô đã dập máy. Cứ nói với họ như thế, sợ rằng vị trí của cô sẽ bị điều tra ra.

Bà Trình lo lắng ngồi trong lòng ông Trình, đối diện là năm nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt vạn phần âu lo. Đã gần một tháng bọn họ không liên lạc được với cô, cả một chút tin tức cũng không có. Cô giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy, manh mối để lại chỉ là bức thư hai dòng chữ ngày hôm đó.

" Con đã hỏi Tiểu Du, con bé nói cô ấy chỉ liên lạc qua điện thoại, còn nơi ở thì cô ấy không nói! ". Trần Tử Lăng nhiều lần điều tra vị trí điện thoại của cô, mỗi lần một kết quả khác nhau. Bất lực, anh ta bảo Trần Tử Du gọi lại, nhưng Trần Tử Du không muốn, sợ làm phiền đến cô, bởi vì cô ta đã bị Cố Tử mắng khi suốt ngày gọi điện cho cô rồi.

" Con cũng hỏi qua Diệp Vân Huyên, kết quả vẫn vậy! ". Tạ Thần ở trường vẫn luôn theo dõi Diệp Vân Huyên, mong rằng cô sẽ liên lạc với cô ta. Ai ngờ, cô cũng chỉ gọi điện hoặc nhắn tin với Diệp Vân Huyên thôi.

" Bác trai, bác gái hay là hai người cứ làm theo lời Di Mặc đi! ". Mạc Bắc Trạch ngoài mặt tỏ vẻ khuyên nhủ, nhưng thực ra trong lòng hắn muốn hủy bỏ hôn ước này hơn bao giờ hết. Nghĩ xem, đang yên đang lành cô lại có hôn ước với một tên nhóc con thì bảo hắn có tức hay không?

" Đúng đấy ạ, Di Mặc cũng đã trưởng thành, với lại nếu cô ấy làm vậy tức là con người cô ấy không thích sự ràng buộc. Hai bác cứ để Di Mặc tự lựa chọn, việc hôn ước này nên giải trừ thì hơn, tránh Di Mặc gây ra chuyện gì khác nữa! ". Dù chẳng có thiện cảm gì với họ Mạc này, nhưng vì chuyện trọng đại Tần Hi Vũ mới hạ mình ngỏ lời đồng tình với Mạc Bắc Trạch.

" Nhưng ta và lão Lâm đã quyết định rồi, với lại ta nghĩ Tiểu Mặc và Tiểu Hạo sẽ thích nhau mà!". Ông Trình thở dài.

" Cái ông này, nếu con chúng ta thích Tiểu Hạo thì nó sẽ bỏ nhà đi như bây giờ sao? ". Bà Trình dạo gần đây cực kì khổ tâm, nếu giải trừ hôn ước thì quan hệ giữa hai nhà sẽ có vết nứt, nhưng nếu không làm thì con gái bà có thể cả đời này cũng chẳng quay về.

" Tôi...". Ông Trình phân vân, không biết phải làm sao. Dù gì ông cũng không hề đề cập chuyện hôn ước này với cô. Nên một phần là lỗi của ông. Nếu hủy bỏ hôn ước này thì ông phải mở lời với lão Lâm thế nào?

" Chú Trình, tuy con không hiểu rõ Di Mặc bằng chú và dì Trình. Nhưng biểu hiện này cho thấy sự tự do đối với cô ấy là rất quan trọng. Tính cách này rất giống Tiểu Du, chú cũng nên thông cảm cho cô ấy. Nếu như sau này khi Di Mặc có người mình thích, mà bản thân lại đang bị buộc chặt bởi cái hôn ước này, thử hỏi cô ấy có vui hay không? Có hạnh phúc hay không? Cảm giác yêu nhưng không thể bên nhau rất đau khổ! Chú Trình, dù đưa ra quyết định lần này rất khó khăn, nhưng chú hãy đặt mình vào vị trí của Di Mặc. Biết được cảm giác của cô ấy, rồi chú sẽ biết nên làm như thế nào!". Từng câu từng chữ đều đánh mạnh vào tâm lý yêu thương con gái của ông bà Trình. Trần Tử Lăng khá tự tin về việc thuyết phục hai người họ.

Ông Trình trầm ngâm một lúc mới lên tiếng :"Ta sẽ suy nghĩ! ".

END.