" Gọi tôi ra có việc gì? Nói đi!".

Đứng đối diện cô là Lâm Gia Hạo, hắn cắm đấu xuống đất nhìn mũi giày. Nhất mực không ngẩng đầu nhìn cô.

Hôm nay ông bà Trình tổ chức bữa tiệc mừng cô nguyên vẹn trở về, ngoài họ hàng thân thích, còn có cả các vị nam chính đại nhân. Sẵn dịp đông vui cô cũng gọi cả Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên tới.

Ngồi đấu mắt với đám nam chính một lúc, nói qua nói lại vài câu. Bỗng Lâm Gia Hạo muốn nói chuyện riêng với cô, dù hơi phân vân nhưng cô vẫn đồng ý. Cô muốn xem cậu ta muốn nói gì.

Trong hắn bây giờ có bao nhiêu lúng túng, bao nhiêu lo sợ chỉ mình hắn biết rõ. Lúng túng vì không biết nên đối diện với cô như thế nào, lo sợ vì nghĩ cô đã ghét hắn.

Chuyện do hắn gây ra, hắn nhớ rõ. Nhớ từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt, nụ cười của cô trước khi nhìn thấy cô nhảy xuống biển. Đêm nào hắn cũng đều nghĩ tới cảnh tượng ấy, cái cảnh khiến hắn không khỏi dằn vặt. Thời điểm hắn cảm thấy bản thân cực kì vô dụng. Hắn không thể làm gì cả, quan tâm cô chả được, tiếp cận cũng chả xong. Đến nỗi hắn phải dùng cách thức hạ lưu nhất để trói cô bên mình. Nhưng hắn đã sai!

Cô không phải loại con gái dễ lay chuyển. Cứng rắn, tự chủ mới đích thị là cô.

Hôm nay đáng lẽ hắn sẽ không tới, nhưng nội tâm lại muốn gặp cô đến hồi hộp không ngừng. Trái tim đập liên hồi, thổn thức từng nhịp bất ổn. Nó nhớ cô!

Im lặng chốc lát, Lâm Gia Hạo mới lên tiếng:"Xin lỗi...". Hắn nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy.

Cố Tử thầm nghĩ :" Bộ dạng này là sao đây?Cứ như tôi bắt nạt cậu vậy!".

Cô quay đầu nhìn về phía khác, không nhanh không chậm cất tiếng :" Vì?".

Lúc này, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn một bên gương mặt xinh đẹp của cô, hắn nói :"Chuyện lúc trước, thành thật xin lỗi!".

Hóa ra là vụ ép hôn!

Cố Tử quay lại, đối diện với hắn :" Nếu vì chuyện này thì không cần, tôi sớm chẳng để trong lòng!". Từ lâu, cô chẳng còn quan tâm đến việc này nữa. Nói cô đã tha thứ cho Lâm Gia Hạo cũng được, nói cô bỏ mặc cũng chả sao.

Lâm Gia Hạo hơi cao giọng :" Nhưng tôi lại để tâm!".

Cố Tử hơi nhíu mày.

Lâm Gia Hạo khó khăn nói:" Trình Di Mặc, tôi thích cô, chính vì thế tôi mới làm ra loại chuyện như vậy. Đúng là suy nghĩ bồng bột, hại cô phải lưu lạc bên ngoài lâu đến thế, hại chú dì Trình phải khổ tâm, hại bạn bè cô lo lắng. Tất cả là do tôi, nên làm ơn...hãy nhận lời xin lỗi của tôi!".

Cố Tử không mặn không nhạt lên tiếng:" Lâm Gia Hạo, tôi không cần lời xin lỗi từ cậu, dù nó chân thành đến mức nào tôi cũng không muốn nhận. Chỉ mong, về sau cậu tránh xa tôi một chút, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!".

Như một con dao mang kịch độc đâm thẳng vào trái tim Lâm Gia Hạo, lời nói tuyệt tình vẫn văng vẳng bên tai, lẩn quẩn trong đầu hắn. Hắn cười gượng:" Cô đây là vẽ khoảng cách giữa chúng ta sao?".

Cố Tử bình thản :" Tương tự thế!".

Lâm Gia Hạo cụp mi mắt, che đi nỗi đau ray rứt. Tâm can tổn thương đến đâu hắn cũng không muốn bộc lộ, sợ rằng cô sẽ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của hắn.

Cô lạnh nhạt thốt :" Tôi vào trước!".

Lâm Gia Hạo đột nhiên lên tiếng :" Khoan đã...". Cố Tử khựng lại, lưng vẫn đưa về phía hắn.

Lâm Gia Hạo hít một hơi thật sâu, thanh âm hòa nhã hơn đôi chút :" Di Mặc, có lẽ cô không biết tôi là một người rất cứng đầu!".

Hắn ngưng một lúc thì nói tiếp :" Nếu đã lỡ thích cô, dù cho cô nói lời tuyệt tình cách mấy, tôi cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ...theo đuổi cô đến cùng!".

Không gian như ngưng đọng, chỉ còn nghe tiếng lá cây xào xạc và tiếng hót thánh thót của những con chim sẻ. Cố Tử im lặng không lên tiếng khiến nam nhân đứng phía sau bồn chồn không thôi.

Lâm Gia Hạo siết chặt bàn tay, vẻ mặt hơi căng thẳng, giọng nói run run :" Di Mặc...".

Cố Tử lên tiếng cắt đứt lời vừa định nói ra của Lâm Gia Hạo:" Tùy!" . Thong thả buông một câu, cô nhấc chân bước đi, bóng lưng nhanh chóng khuất sau tường nhà.

Thâm tâm Lâm Gia Hạo hiện tại cực kì hỗn độn, vui không rõ buồn không thông.

Trêи bàn ăn, tập hợp đầy đủ những gương mặt quen thuộc. Nhóm nam chính đại nhân, nữ chính đại nhân Diệp Vân Huyên, con nhóc Trần Tử Du. Còn cả gia đình chú ba và chú út, hai người họ đều dẫn theo vợ và con cái.

Chú ba tên Trình Sâm, vợ ông là thiên kim đại tiểu thư Đỗ gia - Đỗ Diêu Lan, con gái của hai người hiện chỉ mới 16 tuổi tên Trình Liên San.

Trình Nhật Tân là chú út, vợ ông ấy là một người phụ nữ bình thường tên Lệ Thiến Hoa, bà sống ở quê từ nhỏ. Trong một lần vô tình đụng mặt, Trình Nhật Tân đã đem lòng thích bà. Sau đó hai người kết hôn trước những lời dị nghị của người trong gia tộc, khoảng 1 năm cả hai đã có một đứa con gái cùng tuổi với cô tên Trình Tĩnh Yên, hiện tại cô ấy đang học ở Hoa Lăng.

Vì chú út kết hôn trước chú ba nên mới có việc cô và Tĩnh Yên cùng tuổi.

Ông bà nội mất khi cả ông Trình và hai người chú kia còn rất trẻ, ai nấy đều chỉ mới hai mươi mấy tuổi, kinh nghiệm kinh doanh còn chưa có. Giai đoạn đó, Trình thị rơi vào khủng hoảng, chẳng mấy chốc đã rơi xuống vực thẳm phá sản. Ông Trình từ hai bàn tay trắng, cùng hai người em của mình gầy dựng lại Trình thị. Thậm chí, còn khiến nó phát triển hơn thời gian trước. Đến khi ba anh em ông Trình đã có gia đình riêng, lúc phân chia tài sản Trình Sâm và Trình Nhật Tân đều nguyện ý giao phần lớn gia tài của Trình gia cho ông, hai người chỉ phụ trách hai chi nhánh lớn của Trình thị. Họ đã nói ông Trình mới là người có công thật sự trong việc gầy dựng lại Trình thị, huống hồ ông là anh cả nên việc quản lý gia tộc tất nhiên chẳng ai khác ngoài ông.

Trình Sâm và Trình Nhật Tân đều rất sùng bái ông, xem ông là tấm gương để noi theo. Duy chỉ có vợ con của chú ba, dù xuất thân giàu có nhưng sự tham lam vẫn luôn trú ngụ trong xương cốt. Đỗ Diêu Lan và Trình Liên San nhiều lần kϊƈɦ Trình Sâm, than thở với ông ấy rằng họ chịu uất ức đến cỡ nào, so sánh họ với cô và bà Trình, cô và bà sống sung sướиɠ còn họ thì chẳng bằng.

Nhưng tâm Trình Sâm vẫn vững, không bao giờ bị lay động. Nên mỗi lần như thế ông đều răn đe họ một trận.

Ông Trình ngồi ở đầu bàn ăn, bên trái ông là bà Trình, cô ngồi bên phải của ông. Khuôn mặt ông hài hòa, tuy vẫn còn chút nghiêm khắc nhưng lại không khiến người khác sợ hãi.

Ông lên tiếng :" Mọi người cứ tự nhiên dùng bữa, nếu cảm thấy không vừa miệng thì Trình mỗ thành thật xin lỗi!".

Chú ba cười :" Anh hai à, tay nghề của chị hai chẳng lẽ bọn em không biết? Làm sao có thể không vừa miệng?".

Chú út gật đầu đồng tình:" Đúng đó, anh cứ chê chị hai như thế, không chừng đây là lần cuối anh được ăn cơm vợ nấu đấy!". Ông Trình cười toe toét :" A Tân em cứ nói đùa, chẳng lẽ A Quân lại nhẫn tâm bỏ đói phu quân sao?".

Bà Trình liếc ông khinh bỉ nói :" Nhẫn tâm bỏ đói Tiểu Mặc thì không có khả năng, chứ bỏ đói ông thì chưa chắc!".

Ông Trình bất mãn:" Ai da, bà không thể chừa cho tôi chút thể diện sao?". Mọi người đều cười rộ lên, cả cô bất giác cũng cười tươi hơn mọi ngày.

Lệ Thiến Hoa lễ phép nói :" Chị hai, món canh này của chị rất ngon. Khi nào rảnh chị dạy cho em được không?".

Nếu nói vợ chú ba là người khó khăn, đỏng đảnh, tham lam thì vợ chú út lại khác hẳn. Bà rất lễ phép với người lớn, hiền dịu, đoan trang, bà chưa bao giờ ganh đua với bất kì ai. Yên yên ổn ổn sống cùng chồng và con. Vì thế, ông bà Trình đặc biệt quý người em dâu này.

Bà Trình dịu dàng :" Được chứ, em muốn học lúc nào cũng được!".

Đỗ Diêu Lan bỗng lên tiếng mang hàm ý mỉa mai :" Tôi thấy món canh này nấu khá đơn giản, chẳng nhẽ em dâu lại không biết nấu? Hay là...có ý gì khác với chị hai ?".

Lời này nói không hiểu là nói dối!

Thiến Hoa vốn là phụ nữ đảm đang, khéo léo, việc bếp núc thì khỏi phải bàn. Nay lại muốn học hỏi món canh đơn giản này, khó tránh người khác nghĩ xấu đi. Đỗ Diêu Lan cố ý nói như thế, là đang xỉa xói bà đang nịnh nọt bà Trình.

Lệ Thiến Hoa không biết tranh cãi, nhưng bà Trình thì khác. Đường đường là đại tiểu thư Nhan gia, mà đã là con của Nhan gia thì nào phải tầm thường. Ai mà chẳng biết, gia chủ Nhan gia là Nhan Sơn Viễn - một vị Đại tướng nghiêm khắc, thâm độc. Từng lời nói của ông đều mang mùi thuốc súng, công kϊƈɦ người khác đến tơi tả. Bà Trình sở hữu nhan sắc kinh diễm của mẹ, nhưng tài ăn nói lại hưởng trọn của ba. Nên trêи trường đời, nói đến lý luận ai lại qua nổi bà Trình?

Trình Sâm cau mày :" Diêu Lan!".

Bà Trình nhướn này:" Em dâu vừa nhìn đã biết món này đơn giản sao? Ái chà, vậy là em không biết rồi, món canh này chị mất chín tiếng để hầm, còn phải canh lửa thật kĩ, nhiệt độ đúng mức, nêm nếm vừa tay, mới làm ra món canh ngon như vậy. Đối với tay nghề của Thiến Hoa thì phải rèn luyện nhiều! Còn nếu như là người khác, sợ rằng sẽ tạo ra thảm họa đấy!".

Đỗ Diêu Lan sững người, không biết phải phản bác thế nào. Ai mà chẳng rõ bà ta từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung trong lụa, việc bếp núc thì có bao giờ đụng tới. Bữa ăn thường ngày của Trình Sâm và Trình Liên San đều do nhà bếp chuẩn bị. Bà Trình nói như vậy, đã thẳng mặt mắng Đỗ Diêu Lan là kẻ ăn không ngồi rồi, làm việc chẳng ra hồn mà lại thích múa rìu qua mắt thợ.

"Thiến Hoa, nếu được ngày mai chị dạy em!". Bà Trình quay sang nói với Lệ Thiến Hoa, khí tức công kϊƈɦ lúc nãy đã biến mất.

Lệ Thiến Hoa mỉm cười :" Không cần gấp như vậy, dù sao em cũng chưa vội học!".

" Được, tùy em!".

Mọi người tiếp tục dùng bữa, coi như chuyện vừa nãy chưa xảy ra. Đỗ Diêu Lan cũng nén cơn giận, không bằng lòng mà nâng đũa ăn cơm. Nhưng Trình Liên San lại không vậy, cô ta không nhịn được chuyện mẹ cô ta phải chào thua trước bà Trình. Liền nghĩ nghĩ ngợi ngợi tìm chuyện chĩa mũi tên sang cô.

Trình Liên San lên tiếng:" Chị Mặc, hình như chị rất là nổi tiếng đó. Em học ở Hoa Lăng mà lại còn nghe mấy người trong trường nhắc tới chị cơ!".

Cố Tử lãnh đạm, không chút để ý tới lời của Trình Liên San.

Cô ta nói tiếp :" Họ nói chị là thần tượng của họ, em thắc mắc bèn đến hỏi họ vì sao. Hóa ra là chị đánh một bạn học trong trường, video đó đăng lên diễn đàn, chị liền được nhiều người biết tới, còn có nhiều fan như vậy. Em ngưỡng mộ thật đấy!".

Lập tức, sự chú ý của mọi người đều dồn vào Cố Tử. Thế mà cô một chút phản ứng cũng không có, ngẩng đầu lại càng không. Dưới bàn, Trần Tử Du dùng chân đá vào cô, nhưng Cố Tử vẫn chẳng mảy may bận lòng.

Đỗ Diêu Lan nhíu mày:" Sao lại thế? Chị hai, chị không khuyên bảo Tiểu Mặc đàng hoàng sao? Để con bé đi đánh nhau với người ta như vậy, thế thì còn gì danh tiếng của Trình gia chúng ta? Đường đường là đại tiểu thư họ Trình, còn là một cô gái mà gây ra sự việc nghiêm trọng đến vậy, thì ra thể thống gì nữa?".

"Chị xem, em luôn dạy Tiểu San phải thùy mị, nết na, yêu thầy mến bạn. Nên con bé luôn được bạn bè quý, khen con bé đáng yêu, thân thiện, tốt bụng. Mấy chuyện tụ tập đánh nhau này, Tiểu San chưa bao giờ tham gia, thậm chí con bé còn tránh xa nữa kìa. Chị hai...chị nên răn dạy lại Tiểu Mặc, đừng để nó dính dáng tới đám giang hồ ngoài kia!".

Nói đông nói tây cuối cùng cũng chỉ muốn vùi dập thanh danh của cô, tâng bốc Trình Liên San. Ha, chiêu trò này đủ để cô kϊƈɦ động sao?

Trình Sâm định nói gì đó, liền bị bà Trình cướp lời :"Ai nói con gái phải thục nữ, dịu dàng?".

Hai mẹ con Đỗ Diêu Lan hơi nhíu mày.

Cư nhiên, bà Trình lại không tức giận!

Bà Trình buông đũa, dời tầm mắt đặt trêи người hai mẹ con Đỗ Diêu Lan :" Tiểu Mặc là con tôi, tôi hiểu rõ con bé sẽ không hành sự mà không có lý do, có lẽ bạn học đó đã làm gì Tiểu Mặc, nên con bé mới xử lí như vậy!".

" Với lại, thân là con cháu Trình gia làm sao có thể để người khác đè đầu cưỡi cổ? Huống hồ, tôi cho phép Tiểu Mặc làm như thế. Cho nên, người ngoài không có cái quyền dạy nó làm sao, bảo nó thế nào. Đã đứng trêи địa bàn của tôi, mà còn muốn giáo huấn con của tôi? Xem ra, cô hơi quá phận rồi!".

Bà Trình cười nhẹ nhàng, nói tiếp :"Trước khi muốn nói gì, hãy nhớ rằng ai mới là gia chủ!".

END.