Có lẽ việc cô chọn uống rượu thay vì hôn một trong những nam nhân ở đây, là nằm ngoài dự đoán của Trình Liên San. Cô ta cắn môi, mắt đầy hận oán, kế hoạch hạ nhục cô khó khăn lắm mới có cơ hội. Cư nhiên lại bị chính cô phá bỏ.

Nhưng tia lạnh lẽo thoáng chốc biến mất, Trình Liên San thay bằng nét mặt tươi cười xen lẫn hâm mộ nói với cô :" Chị họ, chị giỏi thật, có thể uống hết nửa chai rượu như thế! Chẳng bù cho em, một chút cũng không biết uống?".

Cô ta vừa nói vừa mang theo vẻ thua thiệt, nhìn thể nào cũng sẽ thấy cô ta đang tự ngợi ca bản thân là gái ngoan. Đồng thời, xiên xỏ cô là loại con gái không tốt lành gì!

Trò mèo!

" Ồ, thật sao? Nếu tôi nhớ không lầm có lần cô đi dự sinh nhật của một bạn trong lớp, liền uống rượu đến say bí tỉ. Rồi nằm ở nhà người ta không chịu về, chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?". Lời này là của Trình Tĩnh Yên.

Cố Tử hơi bất ngờ khi được cô ấy nói giúp. Suy đi nghĩ lại, từ khi cô xuyên vào đến giờ vẫn chưa một lần nói chuyện với Trình Tĩnh Yên. Kể cả khi tham gia đợt huấn luyện tại quân khu vừa rồi, cũng chưa từng chạm mặt cô ấy. Thế hà cớ gì, Trình Tĩnh Yên lại tốt bụng giúp đỡ cô như thế?

Theo như cô nhớ, trong nguyên tác Trình Tĩnh Yên được miêu tả khá mờ nhạt. Gần như không hề dính dáng đến những nhân vật chính. Nhưng ngược lại Trình Liên San thì khác, cô ta cũng có tham vọng như nguyên chủ và nhận kết cục không mấy tốt đẹp.

Vì những phân đoạn giữa nguyên chủ và Trình Tĩnh Yên rất ít, còn khá nhạt nhòa. Nên cô khó mà đoán được con người của Trình Tĩnh Yên, rốt cuộc cô ấy tốt hay xấu, bạn hay thù thì chưa biết. Nhưng nếu qua vài lần tiếp xúc ngày hôm nay, cô mơ hồ phát hiện, Trình Tĩnh Yên là loại người điềm tĩnh, trưởng thành sớm, hướng nội nhiều hơn. Nói trắng ra, cô ấy giống một phụ nữ thành đạt hơn là một thiếu nữ tuổi mười tám.

Trình Liên San nghe như thế, liền lớn giọng phản bác :" Chị nói bậy, tôi không có như thế!".

Trình Tĩnh Yên ngược lại rất thản nhiên, tựa như mình thật sự đã nhớ lầm :" À, vậy có lẽ tôi đã sai, xin lỗi!". Trần Tử Du vội vã lên tiếng :" Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Tĩnh Yên, tới lượt của cô!".

Trình Tĩnh Yên khoan thai xoay chai rượu theo chiều kim đồng hồ. Nó quay đều trêи mặt bàn đủ mười giây liền vừa vặn dừng lại, ngay trước mặt Trình Liên San.

Không biết có phải ông trời xui khiến hay không, nhưng cả buổi hôm nay cô ta đều gặp chuyện xúi quẩy. Liên tục bày kế lăng mạ Cố Tử thế mà thành ra tự hạ nhục chính bản thân mình. Đến lúc này còn bị Trình Tĩnh Yên quay trúng, thể nào cũng sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.

Trình Tĩnh Yên nhàn nhạt cất tiếng :" Nói thật hay mạo hiểm?".

Dù cho là nói thật hay mạo hiểm cô ta đều sẽ lâm vào tình thế nguy cấp. Nhưng ít nhất phần trăm về mạo hiểm có phần ít hơn, ở đây nhiều người như thế, cô ta không tin Trình Tĩnh Yên sẽ làm gì xằng bậy.

Trình Tĩnh Yên tự tin trả lời :" Mạo hiểm!".

Dường như đoán được lựa chọn của Trình Liên San, Trình Tĩnh Yên nhếch nhẹ khóe môi, một bộ dạng nho nho nhã nhã đưa ra yêu cầu :"Ôm một trong những nam nhân ở đây ba mươi giây, không được cho phép coi như thử thách thất bại! Nếu đã thất bại thì phạt uống một ly rượu!".

Trình Liên San không nghĩ ngợi liền đồng ý :"Được thôi!". Cô ta không nghĩ, với khuôn mặt này của cô ta. Đám nam nhân này sẽ không chấp thuận yêu cầu. Huống hồ, bao năm trêи đời Trình Liên San tự tin nhất chính là dung nhan của mình.

Trần Tử Du sáp lại gần Diệp Vân Huyên, nhỏ giọng:" Cậu sắp được chứng kiến một vở kịch siêu hài hước gây rúng động lòng người!".

Diệp Vân Huyên ngơ ngác.

Đằng này Trình Liên San dùng vẻ mặt chịu đầy uất ức, xoay qua người ngồi cạnh cô ta nhất - Tần Hi Vũ.

"Tần tổng, không biết ngài có thể giúp tôi không? Chỉ ba mươi giây thôi!". Trình Liên San ấm ức nói. Tần Hi Vũ nhìn cô ta, chớp mắt vài cái liền cười :" Xin lỗi tiểu thư, tôi mắc chứng sợ tiếp xúc với người lạ!".

Trình Liên San cứng người, nhưng vẫn cười gượng :"Không, không sao!". Cô ta quay sang Trần Tử Lăng :" Trần tổng, ngài giúp tôi có được không?"

Trần Tử Du trợn mắt, nhíu mày nhìn y.

Trần Tử Lăng không nhìn Trình Liên San, chỉ tay vào Tần Hi Vũ nói :"Anh ta lây bệnh cho tôi!"

Trần Tử Du phụt một cái, liền bụm miệng để không cười thành tiếng. Cô ta lia mắt đến Trình Liên San đang xanh mặt đằng kia.

Trình Liên San mất tự nhiên :" À...không sao...".

Bị hai người từ chối, cô ta vẫn chưa bỏ cuộc. Ở đây có tận 5 nam nhân, không thể nào họ đều từ chối cô ta.

Trình Liên San :" Mạc tổng, chỉ mất ba mươi giây thôi, không biết ngài có thể...?".

Mạc Bắc Trạch không lộ chút biểu cảm :" Xin lỗi Trình tiểu thư, tôi không thể!".

Cô ta cắn môi dưới, miễn cưỡng gật đầu, tiếp tục xoay qua hỏi Tạ Thần :" Tạ thiếu, anh...". Tạ Thần nhếch khóe môi:" Tôi nghĩ cô nên chịu phạt đi!".

Mặt Trình Liên San chuyển sang trắng, cô ta nuốt nước bọt cứng nhắc nhìn Lâm Gia Hạo, nhưng chưa kịp lên tiếng, hắn đã lạnh lùng cắt ngang:" Không cần hỏi, tôi sợ bẩn!".

Đến lúc này, Trần Tử Du chẳng thể nhịn được nữa. Khoan kɧօáϊ cười lớn, mặc kệ Trình Liên San có khó chịu bao nhiêu, cũng không liên quan.

Trình Liên San gắt :" Chị cười cái gì?". Trần Tử Du quơ tay :" Không có gì, chỉ là tôi vừa thấy một chú hề thôi!".

Trình Liên San đập bàn đứng dậy :" Chị có ý gì hả?".

Cô ta chịu đựng quá đủ rồi, từ đầu đến giờ phải chịu uất ức, cơ hội bật lại cũng bị hủy. Cư nhiên bây giờ lại bị cả đám nam nhân ở đây từ chối lời mời. Thế thì mặt mũi cô ta còn gì nữa? Kể cả nam nhân cô ta thích - Lâm Gia Hạo, cũng thẳng thừng từ chối cô ta, còn thốt lên lời nói đầy gai nhọn như thế? Rốt cuộc cô ta làm gì sai chứ?

Trình Tĩnh Yên hơi khó chịu vì hành động của Trình Liên San, bèn lên tiếng :" Cô không hoàn thành thử thách, chịu phạt đi!".

Trình Liên San :" Tôi...".

Trình Tĩnh Yên nhàn nhạt lên tiếng:" Người Trình gia nói được làm được!".

Trình Liên San căm phẫn, cắn răng nhìn cô ấy. Dù không nguyện ý, nhưng cô ta vẫn cầm ly rượu được rót sẵn uống cạn. Đây là thứ rượu cô vừa uống, với tửu lượng thấp kém của Trình Liên San, một tách nhỏ đã say chứ đừng nói đến một ly. Không ngoài dự đoán, Trình Liên San liền say tí bỉ, mất ý thức mà ngất đi.

Chốc lát, Trình Liên San được vệ sĩ dìu vào trong nhà. Trò chơi vẫn tiếp tục vì vừa rồi bỏ qua lượt của Mạc Bắc Trạch.

Khi kết thúc, bầu trời đã đậm sắc đen, khí lạnh ngày càng dày đặc. Cô không tình nguyện ra ngoài tiễn bọn nam chính về. Dù miễn cưỡng, nhưng cô vẫn treo nụ cười lịch sự trêи môi.

Hôm nay Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên ở lại ngủ cùng cô, tiện thể ngày mai ra ngoại ô thăm bọn Vĩ Điền. Gia đình chú ba, chú út cũng ra về, Trình Liên San được chú ba bế ra xe. Kỳ thực, Đỗ Diêu Lan đã có ý định cho con gái bà ta ngủ lại đây. Nhưng bà Trình lại không muốn, tìm cách đuổi khéo họ về. Chỉ là bà không thích, để con gái mình ở gần với người có tâm địa không tốt.

Hôm sau, bọn cô khởi hành vào lúc bảy giờ sáng. Cố Tử lái xe, một mạch qua các nẻo đường ra thẳng ngoại ô thành phố S. Càng đi, chung quanh càng hẻo lánh, cây cối rậm rạp bao phủ hai bên đường. Căn biệt thự của bọn Vĩ Điền nằm ở một ngọn đồi, xung quanh cũng bị vây lấy bởi đám thực vật phong phú. Đây từng là nơi sinh sống của một thương nhân giàu có, nhưng gia đình người đó đã chuyển sang nước ngoài định cư. Cố Tử mua nó nhằm mục đích cá nhân. Đợi đến khi chán cuộc sống nhộn nhịp liềm quay về đây dưỡng già.

Tốn hai giờ đi xe, cuối cùng đã tới nơi. Cô vừa dừng xe trước cái cổng sắt kiên cố không lâu, đã có người chạy tới mở cửa. Gập người cung kính mời cô vào.

Cố Tử thuần thục lái xe chạy vào sân, lập tức căn biệt thự đồ sộ hiện ra trước mắt. Nó được thiết kế theo phong cách Châu Âu, màu trắng trang nhã, trước cửa còn có một đài phun nước to lớn. Trêи thảm cỏ xanh mướt hờ hững cắm vài trụ đèn, dưới chân khảm đá tinh tế dẫn lối ra sau biệt thự. Bên trái có một sân golf tùy tiện đặt hai chiếc ghế xếp, bên phải là một hồ bơi khá lớn, đi dọc theo con đường khảm đá sẽ có thể thấy nó.

Bọn cô vừa xuống xe, Vĩ Điền và Dực Minh đã chạy ra niềm nở tiếp đón.

Vĩ Điền hớn hở :" Chị hai, chị đã tới!".

Dực Minh cười nói :" Chị hai!".

Cô không mặn không nhạt gật đầu một cái, quay sang Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên chưa kịp giới thiệu hai người cho bọn họ thì Vĩ Điền đã chen ngang nói trước:" Chị hai, hai vị mỹ nhân này là bạn gái chị sao?".

Lời này khiến hai người cả kinh, Diệp Vân Huyên ngượng ngùng đỏ mặt, còn Trần Tử Du suýt nữa đã lăn đùng ra cười cho đã.

Câu nói ngu ngốc của cậu ta làm bầu không khí như rơi vào hầm băng. Mắt Cố Tử xẹt qua một tia lạnh lẽo. Vĩ Điền và Dực Minh không hẹn mà rùng mình, thầm nuốt nước bọt tự cầu phúc cho bản thân.

Cố Tử lạnh nhạt :" Họ là bạn tôi!".

Vĩ Điền gãi gãi đầu, xoay người về phía Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên:" Ra là bạn, xin lỗi, em cứ tưởng hai người...". Trần Tử Du vỗ vai cậu ta :" Không sao, bọn tôi không để bụng! Anh chắc là Vĩ Điền nhỉ?".

Hắn gật đầu rồi chỉ tay vào Dực Minh :" Còn cậu ta là Dực Minh!".

" Tôi là Trần Tử Du! ". Thoải mái khoác vai nữ chính :" Còn đây là Diệp Vân Huyên!". Trong khi cả bọn đang thong thả làm quen thì Cố Tử đã tiêu sái vào trong. Tự nhiên gác chân lên bàn xem tạp chí.

" Nè Mặc, sao cô có thể bỏ vào trước như thế?". Trần Tử Du chất vấn.

Cố Tử không thèm trả lời, mắt chăm chú nhìn từng hình ảnh trong cuốn tạp chí. Trần Tử Du định lên tiếng mắng thì Tiểu Linh đã lật đật chạy ra, trêи tay cầm đĩa dưa hấu đã cắt gọn gàng.

Tiểu Linh cười nói :" Mọi người ăn đi rồi tiếp tục bàn việc, em vào bếp chuẩn bị bữa trưa!".

Sau khi Tiểu Linh rời đi, Trần Tử Du liền lộ ra vẻ mặt gian tà :"Mỹ nhân xinh đẹp đó là người đã giúp cậu cải trang đó hả?".

" Ừm!".

Trần Tử Du tấm tắc: " Đúng là sắc nước hương trời!". Cô dường như biết được ý nghĩ đen tối của cô ta, bèn nói :" Thu cái suy nghĩ không mấy tốt lành của cô lại, bọn tôi trong sạch!".

Trần Tử Du chỉ vào bọn Vĩ Điền:" Thế tại sao hai người này lại có thể bảo tôi và Tiểu Huyên là bạn gái của cô, trừ phi cô ở đây vụng trộm với vô số mỹ nữ!".

Cố Tử không nhường nhịn :" Vì bọn họ ngốc!".

Con mẹ nó, giọng điệu này cứ như bắt quả tang cô ở sau lưng cô ta ngoại tình vậy. Người ngoài không biết, nhìn vào lại bảo cô là thằng chồng cặn bã, phụ tình vợ con!

END.