Chương 112

Lục Kiến Thành vẫn đứng thẳng như cũ, không nghĩ tới việc cầu xin tha thứ.

“Con bé là một cô gái, ly hôn, vẫn chưa có việc làm, mẹ qua đời nhiều năm, cha thì…”

Ông cụ đau lòng nói: “Con quỷ cờ bạc kia không nói cũng được, có còn không bằng không có.”

“Anh chị em, ông bà nội, ông bà ngoại, một người thân cũng không có, có thể nói là không có ai để dựa vào, anh có bao giờ nghĩ tới sau khi ly hôn con bé sẽ sống như thế nào không? Con bé sẽ chịu những lời dè bỉu của người khác như thế nào?”

“Ông nội, ly hôn, cô ấy vẫn là người của nhà họ Lục, con vẫn sẽ quan tâm, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy khỏi bị tổn thương.”

“Hừ…” Ông cụ cười lạnh, đồng thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác thất bại: “Thật sự ly hôn, nếu Khuê Khuê gặp khó khăn, anh cảm thấy con bé sẽ mở miệng với anh, sẽ cầu xin chúng ta giúp đỡ sao?”

“Thôi, tôi xem như thấy rõ, anh như vậy cũng không chăm sóc được con bé, ly hôn thì ly hôn đi.”

“Nhưng Lục Kiến Thành, anh nhớ kỹ, Khuê Khuê là cháu gái tôi yêu thương, là ân nhân cứu mạng của cả nhà họ Lục chúng ta, cho dù đã rời đi, bất kể là kẻ nào cũng quyết không cho phép làm tổn thương con bé.”

“Ông nội, ông yên tâm, con thề, con tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn cô ấy.” Lục Kiến Thành giơ tay lên, trịnh trọng thề.

“Về phần Phương Thanh Liên kia, anh nên từ bỏ đi, cho dù anh và Khuê Khuê ly hôn, người phụ nữ kia cũng vĩnh viễn đừng nghĩ bước chân vào cửa nhà họ Lục.”

“Nếu anh muốn cưới, có thể, dẫm xác tôi mà tiến vào.”

Giọng nói của ông cụ lớn đến mức Nam Khuê và bác Chu vừa chạy tới, đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

“Ông nội, con từng hứa cưới cô ấy, con phải thực hiện trách nhiệm.”

“Anh nói gì?”

Ông cụ tức giận đến mức chống gậy lên, mắt thấy sắp đánh tới người Lục Kiến Thành.

Đột nhiên, cánh cửa được mở ra, Nam Khuê nhanh chóng chạy tới, nhào tới trên người Lục Kiến Thành.

“Ông ơi, anh ấy chảy nhiều máu quá, chắc chắn là rất đau.”

“Cầu xin người đừng đánh nữa.”

Nhìn Nam Khuê, cuối cùng lão gia cũng mềm lòng.

Bỏ cây gậy xuống, ông thở dài một hơi: “Mau đưa nó đi đi, tao không muốn nhìn thấy nó nữa.”

“Dạ vâng, thưa ông.”

Nam Khuê lập tức gật đầu, sau đó nhìn bên cạnh: “Bác Chu, giúp con một tay.”

5 phút sau, Nam Khuê và bác Chu dìu Lục Kiến Thành về phòng.

“Có phải là đau lắm không?”

Lúc Nam Khuê hỏi, giọng nói như run rẩy.

Chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không đau được.

“Anh cố nhịn một chút, tôi… tôi sẽ lập tức xử lý vết thương cho anh.”

Nam Khuê nói xong, nhanh chóng đi tìm hộp y tế.

Có lẽ là do quá lo lắng, cô tìm mấy nơi mới tìm thấy hộp y tế.

Lúc mở hộp y tế ra, tay chân cô cũng luống cuống cả lên.

Sau lưng Lục Kiến Thành toàn là máu, vết thương từng vết từng vết chồng chéo nhau trên người.

Vết bầm tím thì từng mảng từng mảng, chỗ đỏ chỗ tím.

Ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.