Chương 114

Cũng coi như là việc cuối cùng cô có thể làm được cho anh.

Nam Khuê đưa hộp tài giấy tờ cho Lục Kiến Thành : “Trước tiên hãy mở giấy tờ ra, mang ra ngoài đã.”

“Được.”

Lục Kiến Thành thuần thục quay mấy con số, sau đó lấy giấy tờ bên trong ra.

Sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận kết hôn của hai người.

Nam Khuê cầm của cô ấy, sau đó bỏ chung với CMND và các giấy tờ khác.

Ngồi trên xe, Lục Kiến Thành hỏi cô muốn ăn gì, Nam Khuê nghĩ ngợi một hồi lâu, đột nhiên đưa ra đáp án: “Hoành thánh.”

“Hoành thánh? Em chắc chứ?” Lục Kiến Thành rất bất ngờ.

Nam Khuê gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hoành thánh, hơn nữa phải là quán hoành thánh ở đối diện trường cấp ba của tôi.”

“Em học cấp 3 ở đâu?”

“Trường Trung học số 1 Thành phố.” Nam Khuê đáp.

“Thật trùng hợp, chung trường cấp ba với tôi.” Lục Kiến Thành một lần nữa lại không ngờ tới.

Nam Khuê cũng không ngờ nói: “Thật sao, anh cũng học ở trường Trung học số 1 Thành phố ư, như vậy thì quả thực rất trùng hợp rồi.”

Nhưng thật ra, không hề có gì bất ngờ cả.

Cô sớm đã biết hai người học chung trường cấp ba, chỉ có anh là không nhớ thôi.

Nam Khuê biết rằng, quá khứ mà cô nhớ mãi không quên thì anh trước nay chưa từng ghi nhớ.

Cô hơi chạnh lòng.

Đến trường Trung học số 1 Thành phố, bởi vì đang là giờ ăn trưa, người khá đông.

Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng xuống xe đi tìm quán hoành thánh, con đường ẩm thực bên ngoài trường cấp 3 thực ra nói lớn không lớn, chỉ vài phút là đã đi qua hết tất cả các quán.

Nhưng hai người đi mấy vòng vẫn không tìm thấy quán hoành thánh đó.

Cuối cùng nghe nói mới biết, chú bán quán hoành thánh đó sớm đã không còn làm ở đây nữa.

Nam Khuê có chút thất vọng.

Nhưng đảo mắt nghĩ ngợi, đúng rồi, nhiều năm như vậy rồi mà.

Có nhiều chuyện, sớm đã thay đổi rồi.

Ngoảnh đầu lại, mọi thứ vẫn vậy, nhưng mọi người đã thay đổi.

Cuối cùng, hai người chọn đại một quán hoành thánh.

Bên trong có rất nhiều người, nhìn toát lên sức sống mạnh mẽ.

Khi họ vào trong, bên trong chiếc quán nhỏ đã chật cứng học sinh, họ đành đợi để ngồi chỗ trong góc sau khi một cặp đôi rời đi.

Lại đợi thêm vài phút, hoành thánh đã được mang lên.

Nam Khuê đã đói rồi, nên không câu nệ gì mà trực tiếp ăn luôn.

Cuối cùng khi cô ăn xong, Lục Kiến Thành chỉ mới ăn được một nửa.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy sân tập của trường, xung quanh là những hàng cây xanh và cao, vô cùng tươi tốt.

Dòng ký ức của cô đột nhiên quay về mùa hè năm ấy.

Năm đó, cô học lớp 10, còn Lục Kiến Thành là học sinh lớp 12.