Chương 116

Cô tức đến mức sắc mặt trắng bệch.

Hai tay Lục Kiến Thành đặt trên tay lái, vẫn bình tĩnh như cũ.

So với sự khẩn trương và bối rối của Nam Khuê, anh dường như không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn luôn rất bình tĩnh.

“Nam Khuê, trước tiên em đừng nóng vội, dựa vào sự hiểu biết của tôi với ông nội, khả năng ông không có bệnh.”

“Ngày nhỏ ông nội cũng thường dùng chiêu bị bệnh này để lừa gạt tôi, tôi đã trải qua rất nhiều lần, có thể do ông nội không muốn chúng ta ly hôn nên mới dùng cách này để lừa chúng ta về.”

Lục Kiến Thành cho rằng sau khi anh nói như vậy thì Nam Khuê sẽ yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì cô sẽ bình tĩnh hơn.

Nhưng chuyện lại hoàn toàn ngược lại.

Nam Khuê vô cùng tức giận nhìn anh chằm chằm, giọng nói vô cùng tức giận: “Lục Kiến Thành, anh có ý gì?”

“Tôi không quan tâm anh từng bị ông nội lừa qua hay như thế nào, cũng không quan tâm anh có suy đoán gì, cho dù là ông nội giả bệnh, tôi cũng muốn lập tức chạy đến bệnh viện ở cạnh ông.”

“Anh lập tức quay đầu đi đến bệnh viện cho tôi.”

Trong cuộc sống của cô đã không chịu được bất kỳ giả thiết gì nữa.

Sức khỏe ông nội vốn không tốt, hôm nay lúc cô đến thăm ông cụ đã thấy ông cụ vô cùng mệt mỏi, già đi rất nhiều.

Lỡ như là thật thì cô cũng không dám tưởng tượng.

Cho nên cô không cho phép ông nội có cái gọi là lỡ như.

Cho dù là giả, cho dù là ông nội đang lừa cô thì cô cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng cô nhất định phải tự mình xác nhận ông nội khỏe mạnh.

Đến bệnh viện, Nam Khuê chạy thẳng lên trên.

Khi nhìn thấy ánh đèn sáng rực của phòng cấp cứu, cô lập tức mềm nhũn người, thiếu chút nữa tuột từ trên tường xuống.

“Cha, mẹ, ông nội thế nào rồi?” Giọng nói của Nam Khuê vô cùng run rẩy.

Không biết tại sao trong lòng cô có một cảm giác vô cùng không tốt.

Hơn nữa cô còn có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, giống như cô sắp mất đi thứ gì đó vậy.

Khi thấy Vân Thư và Lục Minh Bác sắc mặt nghiêm trọng đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Lục Kiến Thành lập tức biết chuyện này không đơn giản.

“Sao đột nhiên ông nội lại vào phòng cấp cứu?”

Lục Kiến Thành nhìn ánh sáng đỏ phòng cấp cứu, trái tim lập tức như bị treo lên cao.

Lục Minh Bác đứng một bên, trong mắt đều là tia máu, nhìn qua cũng cảm thấy già đi rất nhiều.

“Mẹ, mẹ nói đi, có phải hai người giấu chúng con chuyện gì không?” Lục Kiến Thành nhạy bén phát hiện ra gì đó.

Vân Thư ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Chuyện đến nước này rồi, mẹ muốn giấu cũng không được, hơn nữa, lúc này các con cũng nên biết.”

“Bệnh của ông nội thật ra chưa từng tốt lên, ông cụ bị ung thư giai đoạn cuối, một tháng trước, bác sĩ đã báo tin bệnh tình nguy kịch, nói ông nội…”

Nói đến đây giọng Vân Thư cũng trở nên run rẩy, đã hoàn toàn không thể nói tiếp.

Lục Minh Bác tiến lên đỡ bà, tiếp tục nói: “Cho nên ông nội con mới tổ chức mừng thọ tám mươi trước thời gian, ông cụ sợ mình không trụ được đến ngày đó, sợ bản thân sẽ nuối tiếc.”

“Về phần hai đứa, ông cụ đã phong tỏa tin tức, không cho bất kỳ ai nói cho hai đứa biết.”