Chương 124

Nam Khuê quỳ gối trước linh đường, lẳng lặng nhìn di ảnh của ông.

Ông nội nói rằng ông không muốn cô khóc.

Cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, thật sự không khóc.

Vào ngày chôn cất, trời đỗ mưa lớn.

Cơn mưa lớn trút xuống đất.

Nam Khuê mặc quần áo màu đen, trước ngực có một đóa hoa màu trắng, cô cầm chiếc ô màu đen đứng ở trong đám đông.

Thông qua màn mưa lớn, cô dường như nhìn thấy ông nội đang mỉm cười với mình.

Ông nói: “Khuê Khuê, đừng khóc, ông nội thích nhìn con cười, Khuê Khuê của chúng ta cười là đẹp nhất.”

Cho nên Nam Khuê vẫn cố gắng chống đỡ.

Mãi cho đến khi tất cả khách viếng đều rời đi, cô mới ném ô che mưa đi, lảo đảo chạy đến trước bia mộ ông cụ, quỳ xuống.

“Ông nội, con rất ngoan, con nghe lời ông, con đã không khóc.”

“Con thật sự không có khóc.”

Nước mắt chảy xuống như vòi nước.

Nam Khuê vô cùng cảm ơn cơn mưa lớn này, bởi vì có mưa rửa sạch, không ai có thể nhìn thấy cô đang khóc.

Nhưng sao cô có thể không buồn.

Làm sao mà cô có thể không buồn chứ?

Lục kiến Thành vẫn quỳ gối trước bia mộ ông nội, toàn thân anh đều ướt đẫm trong làn mưa, nhưng anh vẫn quỳ thẳng tắp.

Bất cứ ai kéo anh lên, cũng không có tác dụng.

Anh quỳ xuống, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía di ảnh của ông nội.

Nam Khuê biết rằng anh đang tự trách mình, đang chuộc tội.

Anh cho rằng là anh đã chọc giận ông nội, nếu như không phải do anh, có lẽ ông nội còn có thể sống cùng bọn họ thêm một khoảng thời gian.

“Kiến Thành…” Nam Khuê đi tới kéo anh dậy.

Nhưng Lục kiến Thành vẫn quỳ rất vững chắc, không hề dao động.

“Tôi bảo Lâm Tiêu đưa em về, em không ngủ mấy ngày nay rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, nhất định là ông nội luôn mong muốn em khỏe mạnh.”

“Anh cũng chưa từng ngủ, anh cũng cần nghỉ ngơi.” Nam Khuê đau lòng nhìn anh.

Mưa lớn xối lên hai người, cả hai bọn họ đều bị ướt.

Mưa chảy ào ạt xuống theo từng sợi tóc và khuôn mặt của họ.

“Kiến Thành, ông nội cũng không muốn nhìn thấy anh như vậy, anh đứng lên đi, chúng ta về nhà.”

Nam Khuê đưa tay kéo anh lên.

Đột nhiên, Lục kiến Thành giang tay, ôm Nam Khuê vào lòng.

Ngay sau đó, Nam Khuê nghe thấy tiếng khóc của anh, anh vùi đầu vào cổ cô, khóc trong đau khổ.

Mặc dù anh luôn cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng Nam Khuê vẫn cảm nhận thấy toàn thân anh đang run rẩy kịch liệt.