Chương 13

“Tiệc mừng thọ của ông nội tổ chức sớm, chúng ta còn chưa chuẩn bị quà mừng.”

Anh giải thích một chút, Nam Khuê lập tức hiểu ra, gật đầu: “Em đi cùng anh.”

Hai người trực tiếp đi tới tầng bán đá quý, vừa bước tới tiệm liền truyền tới một giọng nói mềm mại: “Kiến Thành!”

Nam Khuê quay người lại liền nhìn thấy Phương Thanh Liên. Thoáng chốc cô đột nhiên thấy sửng sốt. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cô cũng không dám tin vào mắt mình.

Bởi vì cô nhìn thấy rõ ràng Phương Thanh Liên đang ngồi trên xe lăn. Sao có thể? Cô ta bị gãy chân?

Cô chưa từng nghe ai nói Phương Thanh Liên bị gãy chân hết, không phải cô ta học múa hay sao?

Nam Khuê quả thực như bị sét đánh, ngơ ngác đứng đó, hồi lâu sau cũng chưa phản ứng lại. Đến khi giọng nói Lục Kiến vang lên: “Sao lại đến đây rồi? Trong trung tâm thương mại mở điều hoà rất thấp, mặc ít như vậy có lạnh không?”

Vừa nói anh vừa cởi áo trên người xuống khoác lên mình Phương Thanh Liên. Cô ta ngượng ngùng nhìn về phía Nam Khuê: “Thật ra không lạnh, anh ấy à, lại quá căng thẳng rồi, sợ tôi bị cảm.”

Những lời này rõ ràng là cố ý nói cho cô nghe. Nam Khuê cúi thấp đầu không nói lời nào. Phương Thanh Liên lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Nghe nói tiệc mừng thọ của ông nội tổ chức sớm, em muốn tặng ông một bài múa làm quà mừng, đúng lúc anh ở đây rồi, anh biết ông nội thích gì nên có thể cùng em nhảy không?”

“Được!”

Phương Thanh Liên lập tức vui vẻ nở nụ cười, tự như một cô gái dịu dàng.

“Tiểu Mãn, tôi có hơi khát, đưa nước cho tôi.”

“Âyy da xin lỗi tiểu thư, nước trong bình giữ nhiệt đã uống hết rồi, để em gọi điện thoại bảo họ mang tới một bình.”

Lục Kiến Thành lập tức nói: “Đưa tới phải đợi đến khi nào, để tôi đi lấy, mọi người ở đây đợi một chút.” Sau đó anh nhìn về phía Nam Khuê: “Tôi đi một chút rồi về.”

“Được!” Nam Khuê gật đầu.

Sau khi Lục Kiến Thành rời đi Phương Thanh Liên cũng đẩy Tiểu Mãn rời đi. Nháy mắt chỉ còn lại hai người cô và Phương Thanh Liên ở lại. Nam Khuê giật giật khóe miệng, vừa muốn mở lời thì Phương Thanh Liên liền bước lên trước một bước:

“Anh ấy chính là như thế, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến tôi, bất kể chuyện lớn nhỏ gì đều tận lực mà làm. Tôi cũng từng nói với anh ấy, mấy chuyện như vậy chỉ cần giao cho trợ lý bên cạnh làm được, nhưng Kiến Thành nói anh ấy không yên tâm.”

Cho dù không muốn nghe chuyện tình cảm của bọn họ nhưng những lời này vẫn bất giác mà lọt vào đầu Nam Khuê. Lục Kiến Thành thực sự rất tỉ mỉ.

Kết hôn hai năm, ngày sinh nhật cô, những ngày kỉ niệm lớn nhỏ, cả những ngày lễ anh cũng chưa từng bỏ qua. Chỉ có điều mỗi lần đều là Lâm Tiêu chuẩn bị. Anh chưa lần nào tự tay thực hiện hết.

Mà Phương Thanh chỉ là đi thêm nước nóng vào bình giữ nhiệt thôi, anh ấy cũng tự tay làm. Quả nhiên, không so sánh thì sẽ không có đau thương. Nam Khuê à Nam Khuê, mày thật sự là thất bại thảm hại rồi.

Hai người im lặng một hồi, Phương Thanh Liên liền mở miệng nói trước: “Nói chuyện?”

“Ừ.” Nam Khuê gật đầu.