Chương 132

“Lúc đầu chúng tớ hẹn là ba năm, bây giờ vẫn còn lại một năm, tớ muốn cho mình một cơ hội.”

“Nếu như một năm sau, anh ấy vẫn không có chút tình cảm nào thì không cần biết đau khổ tới mức nào tớ cũng sẽ từ bỏ.”

Lâm Niệm Sơ nhìn cô, đau lòng hết sức. Nửa ngày sau mới ném ra một câu: “Cô nhóc ngốc nghếch, anh ta có đáng để cậu làm vậy không?”

“Có lẽ là không đáng, nhưng cho dù là đã chết tâm rồi thì tớ cũng muốn cho bản thân một lý do, vả lại…”

Tay Nam Khuê đặt lên bụng, ánh mắt trở nên dịu dàng như nước: “Chúng tớ vẫn còn bé con, tớ muốn cho bé con một gia đình hoàn chỉnh.”

Nhìn ánh mắt của Nam Khuê, Lâm Niệm Sơ cũng hiểu hết rồi. Cô không khuyên nữa, bởi vì trong rất nhiều phương diện bọn họ đều giống nhau.

Rõ ràng biết rõ là không đáng, rõ ràng biết giống như những con thiêu thân đang lao đầu vào lửa. Thế nhưng không đâm đầu vào ngõ cụt, không làm cho đầu rơi máu chảy thì sẽ không chịu quay đầu.

Bên đó, Phương Thanh Liên vẫn luôn nhìn Lục Kiến Thành uống café. Không tới ba phút, cốc cafe trong tay anh đã uống hết rồi.

Cuối cùng không nhịn được nữa, cô ta chủ động nói chuyện: “Kiến Thành, hôm nay anh hẹn em có phải có chuyện gì quan trọng muốn nói không.”

Ông cụ đã mất rồi, anh với Nam Khuê cũng nên ly hôn. Hôm nay Kiến Thành tìm cô ta ra đây chắc chắn là muốn cầu hôn nhỉ.

Chắc chắn bây giờ anh ấy đang căng thẳng, rất căng thẳng rất căng thẳng, thế nên mới uống liền một lúc hết cả cốc café như vậy.

Phương Thanh Liên tự tìm một lời giải thích như một lẽ tất nhiên. Cho đến khi Lục Kiến Thành lên tiếng: “Là có chuyện quan trọng muốn đích thân nói với em.”

“Vâng, anh nói đi.” Phương Thanh Liên nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ và phấn khích

“Thanh Liên, chúng ta chia tay, em hãy tìm một người tốt để gả đi.”

“Cái gì?” Phương Thanh Liên không dám tin mà ngẩng đầu lên, cả người đều ngẩn ra: “Kiến Thành, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu.”

Phương Thanh Liên vừa lắc đầu vừa cắn chặt môi. Nước mắt thuận theo gò má mà rơi xuống không ngừng, cô ta nhìn Lục Kiến Thành, bày ra bộ dạng đáng thương cùng cực.

Cái dáng vẻ đó, nếu là đàn ông nhìn thấy đều sẽ mềm lòng, sẽ áy náy.

“Xin lỗi, Thanh Liên, là anh phụ em.”

“Nếu như đã biết là anh phụ em, vậy tại sao còn chia tay, em muốn biết nguyên nhân, em sẽ không chia tay anh mà không rõ ràng như vậy đâu.”

Lục Kiến Thành không đành lòng nhìn cô ta. Phương Thanh Liên lau nước mắt trên mặt đi, đưa tay ra nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Nói lý do cho em biết được không? Em có quyền được biết, đây là chuyện em nên được biết.”

“Nhất định phải biết sao?”

“Ừm, em nhất định phải biết.”

Thở dài một hơi, trong lòng Lục Kiến Thành như có hàng ngàn lưỡi dao cắt xé lên tiếng nói: “Ông nội mất rồi, tuy nói ông mất vì ung thư gan nhưng hôm đó nếu không vì anh kiên quyết muốn ly hôn, không ngỗ nghịch như vậy thì ông cũng sẽ không mất.”

“Thanh Liên, anh đã phụ em, phụ ông nội rồi, bây giờ Nam Khuê là vợ của anh, anh không thể phụ cả cô ấy nữa.”

“Không.” Phương Thanh Liên điên cuồng lắc đầu: “Kiến Thành, không phải như vậy đâu. Ông nội mất không phải vì anh đâu mà, anh không để đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu mình được, anh như vậy em sẽ đau lòng lắm. Anh đối với Nam Khuê chỉ là trách nhiệm, căn bản không phải là yêu, cố gắng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu.”