Chương 135

Nói xong, một mình Nam Khuê bước ra bên ngoài.

Nhưng mà cô vừa cất bước thì giây tiếp theo liền cảm nhận được cảm giác ấm nóng trong lòng bàn tay.

Cô cúi đầu nhìn, là Lục Kiến Thành tới nắm chặt tay cô lại, ánh mắt kiên định nhìn cô: “Không cần suy nghĩ nữa, anh đã sớm nghĩ xong rồi.”

Tuy biết rõ anh ấy chọn mình không phải vì tình yêu, nhưng trong lòng Nam Khuê vẫn không nhịn được mà đập loạn một hồi.

Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, cảm ơn sự lựa chọn của anh.

Cũng cảm ơn anh đã không do dự.

Có thể là do mang thai, trên đường về, ngồi một lúc Nam Khuê đã gật gù buồn ngủ.

Lục Kiến Thành duỗi cánh tay ra, để cô dựa đầu vào trong lồng ngực mình: “Nếu như buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”

“Được.” Nam Khuê nhẹ nhàng rúc vào ngực anh, nhắm hai mắt lại. Trên mặt cô tỏ ra rất bình tĩnh nhưng chỉ có cô mới biết hiện giờ trong lòng cô sớm đã rối tinh rối mù lên rồi.

Cô không biết quyết định hôm nay của bản thân rốt cuộc là đúng hay sai. Cũng không biết anh có thể buông tay Phương Thanh Liên thật hay không. Nhưng giống với những lời mà cô đã nói với Niệm Niệm, vì em bé cô muốn cố gắng một chút, cố gắng lần cuối cùng.

“Lục Kiến Thành à Lục Kiến Thành, em đã trao tất cả mọi thứ cho anh rồi, hy vọng anh sẽ không để em trắng tay.” Cô thầm nói trong lòng.

Nam Khuê biết chắc chắn Phương Thanh Liên sẽ không ngồi yên nữa. Cô đoán đúng rồi, Phương Thanh Liên nhất định sẽ tìm tới cô. Nhưng cô không ngờ được lại nhanh tới vậy.

“Nam Khuê, gặp mặt đi!” khi Phương Thanh Liên gọi điện thoại cho cô, không vòng vo mà nói ngay vào điểm chính.

“Nếu như cô tìm tôi vì muốn khuyên tôi ly hôn thì không cần thiết đâu, Kiến Thành đã nói rõ ràng với cô rồi, tôi không cần thiết phải nhắc lại một lần nữa.”

“Cô sai rồi, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn hẹn cô ra uống trà mà thôi.”

Câu trả lời của Phương Thanh Liên quả thật là điều Nam Khuê không ngờ tới.

“Tôi không rảnh.” Nam Khuê trực tiếp từ chối.

“Tôi đang ở tiệm café lần trước, nếu như cô không tới, thì tôi sẽ tới nhà tìm cô, cô tự xem xét mà làm đi.”

Nam Khuê không còn gì để nói, chỉ có thể thay đồ rồi gọi xe đến đó. Khi cô tới, Phương Thanh Liên đã gọi café xong rồi.

Cô ta uống café rồi nở nụ cười dịu dàng, không hề giống một cô gái vừa thất tình chút nào, ngược lại sắc mặt còn rất tốt, luôn treo nụ cười quyến rũ trên mặt.

Nam Khuê nhất thời không phân biệt được trong hộp của cô ta rốt cuộc là thuốc gì, chỉ có thể nâng cao cảnh giác.

Ngay khi cô ngồi xuống, Phương Thanh Liên đưa cho cô một chiếc phong bì.

“Mở ra xem đi.” Cô ta cười nói.

Nam Khuê cầm phong thư kia lên, bên trong là tập tài liệu cứng cứng, cảm giác cầm rất quen thuộc.