Chương 1507

Chợt phát hiện áo khoác mặc trên người mình, mà cô lại đang dựa vào, căn bản không thể cởi được.

Lúc này, Trần Tranh cầm trong tay một chiếc áo khoác đi tới.

“Đêm đã khuya, giúp thiếu phu nhân đắp lên đi, kẻo cô ấy bị cảm.”

Cố Mạc Hàn cầm lấy và nhẹ nhàng đắp lên.

Ánh mắt lại nhìn vào rần Tranh, anh hỏi: “Cậu là một người đàn ông, vậy mà có thể nhớ được những chi tiết nhỏ như thế, nếu tôi nhớ không lầm, cậu gọi cô ấy là thiếu phu nhân, ắt hẳn không nên có những ý nghĩ không thiết thực với cô ấy.”

“Thiếu gia nói gì vậy, tôi vẫn luôn ghi nhớ thân phận của mình, cô ấy là thiếu phu nhân, tôi không dám có ý nghĩ bất chính, chỉ làm tốt bổn phận của mình thôi.”

Cố Mạc Hàn cảm thấy mình thật khó lý giải.

Anh thế mà lại ghen với người này, hoàn toàn vô lý.

“Thiếu gia, tôi vẫn phải nhắc nhở anh một chút, nếu như nửa tiếng nữa thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh, mong anh bế cô ấy về giường.”

“Cơ thể của cô ấy yếu ớt, mang thai đứa trẻ này rất nguy hiểm, không thể phạm một chút sai lầm nào, cho nên anh nhất định phải thật cẩn thận, nhất định phải chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân.”

Cố Mạc Hàn lạnh lùng đáp lại: “Được, tôi nhớ rồi.”

Thực ra, khi cả hai đang nói chuyện, Nam Khuê đã tỉnh rồi.

Chỉ là cô vẫn nhắm mắt, không nói gì.

Không lâu sau khi Trần Tranh rời đi, Cố Mạc Hàn nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ.

Không chờ đợi thêm, anh trực tiếp cúi người bế Nam Khuê lên.

Cô đang mang thai, hơn nữa còn là ở cuối thai kỳ. Bởi vì có em bé, nên cân nặng của cô đương nhiên tăng lên một chút.

Nhưng cho dù như thế, cũng không đến 60kg.

Cố Mạc Hàn vẫn có thể bế cô một cách dễ dàng.

Lúc lên tầng, Nam Khuê tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh.

Về đến phòng, anh đặt Nam Khuê lên giường, sau khi đắp chăn cho cô xong, Cố Mạc Hàn đang định rời đi.

Ngay lúc này, Nam Khuê đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh.

Giọng điệu mềm mỏng, dịu dàng làm nũng: “Ông xã, em không muốn ngủ một mình, anh ngủ cùng em được không?”

Cố Mạc Hàn bỗng nhiên giật mình.

Ngay lúc đó, anh thậm chí còn xuất hiện ảo giác và cảm thấy mình chính là chồng của cô.

Nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng rằng mình không phải.

“Ông xã, sao anh không nói gì?”

Thấy anh mím môi, Nam Khuê cảm thấy không vui.

Cô bĩu môi, với một giọng nói quyến rũ và đáng yêu.

Kiểu nũng nịu đó càng được cô thể hiện ra một cách tinh tế.

Cố Mạc Hàn nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh, từng nhịp, từng nhịp, mỗi nhịp đều đang đập một cách dữ dội trong lồng ngực anh.

Cho dù ra sức kìm chế.