Chương 1509

Lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

“Cố Mạc Hàn ơi Cố Mạc Hàn, kìm chế bản thân lại đi.”

“Mày quả thực là điên rồ, hết thuốc chữa rồi!”

Trong lòng rối bời, anh vội đóng cửa rời đi.

Nam Khuê đi tắm qua qua và sau đó đi ngủ.

Khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, Cố Mạc Hàn đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Đầy cả một bàn ăn, rất phong phú.

Nam Khuê ngồi vào bàn ăn như một nàng công chúa tao nhã và kiêu sa.

“Cố Mạc Hàn, em muốn uống sữa đậu nành.”

“Cố Mạc Hàn, em chỉ ăn nhân bánh bao, anh ăn vỏ bánh nhé!”

“Cố Mạc Hàn, trứng gà của em quên chưa bóc vỏ, anh có thể bóc giúp em không?”

Tóm lại, trong suốt bữa sáng, Nam Khuê đã gọi tên anh cả chục lần.

Ăn sáng xong, cô đề xuất đi ra biển chơi.

Cố Mạc Hàn rõ ràng là có chút do dự, trên khuôn mặt của anh lại càng lộ rõ ​​vẻ lo lắng.

Nam Khuê đương nhiên biết anh đang lo lắng điều gì.

“Anh sợ bắt gặp Chu Hiểu Tinh, sợ cô ta hiểu lầm, sợ mình không có cách nào giải thích, đúng không?”

“Cô đã biết rồi, vậy thì sao phải hỏi.”

Nam Khuê cũng không ép buộc anh, chỉ hỏi: “Vậy anh sẽ đi cùng em chứ?”

“Chúng ta đi biển ở phía Bắc” Anh nói.

“Vậy anh lái xe moto đưa em đi?”

“Được.”

Tới bãi biển, gió thổi nhè nhẹ, mái tóc mềm mại của Nam Khuê buông dài như thác nước.

So với bãi biển phía Nam, người ở đây rất thưa thớt.

Nhưng vẫn có một số khách du lịch đang check-in.

Dưới lòng bàn chân là cát mềm, nước biển lăn tăn gợn sóng, từng lớp cát mịn ẩm ướt.

Sau đó mờ đi, rồi lại hiện lên, rồi lại mờ đi.

Nam Khuê nhìn theo, đột nhiên xúc động.

Cô ngồi xuống băng ghế, muốn cởi đôi giày ra.

Cảm giác chân trần bước trên cát mịn chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Nhưng bụng của cô hơi to, cô thử mấy lần đều không thể chạm tới giày.

Lúc này, cô mới nhìn bóng dáng trước mặt: “Cố Mạc Hàn, anh có thể giúp em một việc được không?”

Khi anh bước tới, Nam Khuê đang ngồi trên chiếc ghế dài, đung đưa hai chân dài trắng nõn.

“Em muốn đi chân trần trên cát, nhưng em không cởi giày ra được.”

“Bây giờ cô đi chân trần có chút không an toàn, rất dễ bị trượt chân” Anh nói.

Nam Khuê ngước đầu lên, chớp mắt nhìn anh: “Nhưng anh sẽ bảo vệ em, không phải sao?”