Chương 1523

Nhắc đến chuyện buồn, cô không ngừng lắc đầu.

Cả người đều đau đớn đến cực điểm.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô đã sớm thấm ướt nệm gối.

Người giúp việc đã thu dọn xong đồ đạc và mang qua phòng.

“Tôi làm xong rồi, những vật dụng thiếu phu nhân cần dùng tôi đều đã thu xếp ổn thỏa.”

“Tạm thời chưa cần phải đi, dì ra ngoài trước đi!”

Đột nhiên, Trần Tranh lên tiếng.

“Hả? Không đi bệnh viện nữa sao?” Người giúp việc cảm thấy có chút bối rối.

“Dì đi ra ngoài trước đi!” Trần Tranh lại tăng thêm cao độ.

Sau đó, anh ta ra ngoài và đi thẳng đến chỗ bóng dáng cao gầy đang đứng trong sân – Cố Mạc Hàn.

Lúc này, anh ta vui mừng vì anh vẫn còn ở đó, anh đã không hề rời đi.

Trần Tranh liền trực tiếp lên tiếng.

“Thiếu phu nhân muốn gặp anh, mau vào trong đi!”

Ngay khi Trần Tranh nói xong, Cố Mạc Hàn liền lao lên như một kẻ điên.

Vừa mở cửa anh đã thấy Nam Khuê nằm trên chiếc giường rộng lớn, thân hình cô nhỏ bé nằm ở giữa như bị co lại thành một quả bóng.

Khuôn mặt tái nhợt và trắng bệch dường như không còn chút máu, trông thấy cô như vậy tim anh như bị thứ gì đó nắm chặt rất đau.

“Nam Khuê!”

Cố Mạc Hàn tiến lại gần và nhẹ nhàng gọi tên cô.

Nam Khuê chợt phản ứng lại khi nghe thấy giọng nói của anh.

Cô cau mày và lắc đầu không ngừng.

“Nam Khuê, tôi là Cố Mạc Hàn, tôi đến đây để gặp cô, cô nhất định phải cố gắng lên.”

Nhưng khi nghe thấy câu này, Nam Khuê liền đột nhiên yên lặng trở lại.

Cố Mạc Hàn!?

Đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc, nhưng lại không phải là Kiến Thành của cô.

Cố Mạc Hàn là chồng chưa cưới của người khác, hoàn toàn không phải của cô.

“Cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy?” Cố Mạc Hàn nhìn Trần Tranh, lo lắng hỏi.

“Bị cảm lạnh.”

“Anh không mua thuốc cho cô ấy à? Chẳng phải anh luôn chăm sóc cho cô ấy sao? Sao lại khiến cô ấy bị bệnh chứ?”

Trần Tranh nhìn anh, môi mỏng lạnh lùng nói: “Anh Cố, chẳng phải tất cả những loại bệnh đều là do sơ suất mà ra sao, nhưng cũng có những loại bệnh là do tâm bệnh mà ra.”

Cố Mạc Hàn cau mày: “Tâm bệnh gì? Anh mau nói rõ ràng cho tôi.”

“Anh Cố, anh thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy? Tôi nghĩ thiếu phu nhân đã nói rất rõ ràng với anh rằng tên của anh là Lục Kiến Thành, và vì bị mất trí nhớ, cho nên anh mới trở thành Cố Mạc Hàn.”

“Sau khi mất trí nhớ, anh không chỉ hoàn toàn quên đi thiếu phu nhân, mà còn quên cả đứa con của hai người, và tất cả những ký ức tốt đẹp giữa hai người.”