Chương 1537

Nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta đau lòng đến tận xương tủy.

Môi Trần Tranh mấp máy vài lần, nhưng cũng không tìm được một câu thích hợp để an ủi cô.

“Trần Tranh, tôi muốn khóc.” Đột nhiên, cô nói.

Sau đó, cô đưa tay vuốt ve bụng: “Con à, mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ con rất buồn, con để cho mẹ khóc một lát nhé?”

“Mẹ hứa với con, sau khi khóc xong mẹ nhất định sẽ vui trở lại.”

Rất nhanh, những giọt nước mắt rơi xuống tựa như những viên ngọc bị tách rời.

Vài giọt rơi trên tay, vài giọt trên quần áo.

Chẳng mấy chốc đã thấm ướt một khoảng.

Nam Khuê nhìn biển rộng trước mắt, không nói một câu nào.

Lúc Trần Tranh quay đầu lại nhìn, có lẽ cô khóc đến mệt, cũng có thể là quá đau lòng nên nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại, Nam Khuê giống như mất trí nhớ vậy.

Cô dường như đã hoàn toàn quên những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Có vài từ cô không còn đề cập đến nữa.

Gặp lại Cố Mạc Hàn là năm ngày sau.

Bởi vì Trần Tranh nói hoàng hôn buổi tối cực kỳ đẹp, cho nên cô đến bên bờ biển.

Không nghĩ tới hai người vừa đi được vài bước đã gặp Cố Mạc Hàn, mà người đứng bên cạnh anh chính là Chu Hiểu Tịnh.

Tựa như lần đầu tiên tới nơi này gặp mặt, Chu Hiểu Tịnh kéo Cố Mạc Hàn, như chim non nép vào bên người anh.

Trên mặt là nụ cười nhạt yên bình, xinh đẹp động lòng người.

Sắc mặt cô ta rất tốt, vừa nhìn mấy ngày nay đã rất vui vẻ, vô cùng thoải mái.

Mà thần sắc Nam Khuê lại hoàn toàn trái ngược với cô ta.

So với thần thái phấn chấn của Chu Hiểu Tịnh, Nam Khuê lại có vẻ ảm đạm hơn.

Sắc mặt cô vẫn hơi trắng bệch như cũ.

Gương mặt vốn nhỏ nhắn, giờ phút này đã có thể dùng từ gầy gò để hình dung.

Không chỉ như thế, cả người cô cũng giống như gầy đi một vòng.

Dáng vẻ kia tựa như chỉ một trận gió có thể thổi đi.

Trái tim Cố Mạc Hàn mơ hồ đau nhói.

Ánh mắt anh rơi vào Trần Tranh, giống như đang hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh chăm sóc cô ấy như thế nào vậy? Sao lại để cho cô ấy gầy yếu đến như vậy?”

Hai người lướt qua, Nam Khuê mím đôi môi nhỏ, không nói một lời.

Cô nghĩ, giữa hai người đã không cần thiết phải nói chuyện.

Hơn nữa mấy ngày không gặp, anh và Chu Hiểu Tịnh càng yêu thương nhau hơn rồi.

Cả hai vẫn còn trên bãi biển, Nam Khuê ngồi trên ghế để xem hoàng hôn.

Cô cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh, cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Mà Cố Mạc Hàn, thay vì nói anh đang ngắm cảnh đẹp, không bằng nói anh đang nhìn cô.

Cảnh này, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Chu Hiểu Tịnh.