Chương 157

Đến cuối cùng, không nhớ đã thử qua bao nhiêu lần, cười đến mặt cứng đờ, cô cũng không nở được một nụ cười rạng rỡ.

Hoá ra trái tim đã héo rũ thì thật sự không thể cười nổi.

Cũng giống như rễ cây đã chết, lá cây thế nào cũng sẽ khô héo.

Bởi vì quay phim quanh năm, hơn nữa thường xuyên quay phim vào ban đêm, Lâm Niệm Sơ làm việc và nghỉ ngơi vô cùng thất thường, buổi tối lại thường xuyên thức khuya, cho nên đã hình thành thói quen ngủ muộn dậy trễ.

Nhưng nghĩ đến tình trạng của Nam Khuê, cô ấy cố ý đặt vài cái báo thức để dậy sớm.

“Khuê Khuê, bữa sáng tớ đã chuẩn bị xong rồi, mau rời giường ăn thôi.” Lâm Niệm Sơ đẩy cửa ra, dịu dàng mở miệng.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy chiếc giường trống không, cô ấy sững sờ.

Khuê Khuê không có ở đây.

Khi bước vào, cô ấy phát hiện ra một tờ giấy nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ.

Là Nam Khuê để lại, nét chữ trên đó rất thanh thoát và ngay ngắn: “Niệm Niệm, cảm ơn tối hôm qua cậu đã cho tớ ở lại, tớ tốt hơn nhiều rồi, biết cậu quay phim rất không dễ dàng, cậu nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng cho tớ. Khuê Khuê để lại lời nhắn.”

Lâm Niệm Sơ vừa xem xong, lập tức gọi điện thoại cho Nam Khuê.

Nhưng bên kia đang trạng thái không có người nghe máy.

Nam Khuê vốn định trực tiếp về nhà ôn tập, một tuần sau, cô có một cuộc phỏng vấn với một bệnh viện nổi tiếng trong nước, đây cũng là bệnh viện mà cô yêu thích.

Đó là mục tiêu mà cô vẫn uôn theo đuổi, cho nên cô phải nỗ lực 100% mà không có bất kỳ lý do gì.

Hơn nữa, bệnh viện đó cũng là nơi mẹ cô từng làm việc.

Chẳng qua trước đây mẹ chỉ là một y tá ngoài biên chế, tiền lương ít ỏi, đãi ngộ cũng không cao.

Khi cô còn nhỏ, mẹ cô thường nói: “Khuê Khuê, nếu con thích học y, nhất định phải học tập thật tốt, sau này đến bệnh viện của mẹ, con nhìn những bác sĩ và giáo sư kia cứu người, cứu những bệnh nhân đi vào Quỷ Môn Quan trở về, thật sự làm cho mẹ đặc biệt khâm phục, đó là điều mẹ luôn khao khát, chỉ tiếc mẹ không có cơ hội, nhưng mẹ hy vọng con có thể vào làm trở thành một bác sĩ được nhiều người kính trọng.”

“Hơn nữa có một công việc ổn định như thế, con sẽ không bao giờ phải phiêu bạt không nơi nương tựa, không có chỗ ở ổn định nữa, sau này có biên chế, già rồi cũng có bảo đảm, mẹ cũng yên tâm.”

Cho nên, bất kể là vì mẹ, hay là vì chính mình, cô cũng sẽ làm hết sức mình.

Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp với sự thay đổi.

Trên đường trở về, Nam Khuê bỗng nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội, cả người cũng chóng mặt.

Đêm qua, cô có lúc lạnh lúc nóng, vẫn cho rằng là do trời mưa, cô cũng không quá để tâm, cho đến bây giờ, tất cả các triệu chứng đều chỉ ra rằng cô bị cảm lạnh rồi.

Và rất có thể đang bị sốt.

Nghĩ đến đứa bé, Nam Khuê ngay lập tức vuốt ve bụng mình.

“Con yêu, con phải ngoan ngoãn nhé.”