Chương 159

Nhưng cô mang lại cho anh ấy cảm giác quá sâu sắc.

Hai lần nhìn thấy cô, anh ấy đều cảm thấy trên người cô có một loại cảm giác buồn man mác.

Loại buồn này thậm chí làm cho anh ấy sinh ra xúc động muốn xua đi.

Có lúc, anh đặc biệt tò mò, nếu cô cười sẽ trông như thế nào đây?

Lúc này, điện thoại của Đỗ Bằng reo lên, sau khi nhận điện thoại xong, cậu ấy lập tức báo cáo cho Chu Tiễn Nam: “Sếp, viên đạn đã được lấy ra, cứu được tính mạng, nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng có chút thu hoạch, chờ anh ta tỉnh lại chắc chắn có thể cạy được không ít thông tin.”

“Cậu lập tức đi lên canh chừng, chờ anh ta tỉnh lại lập tức nói cho tôi biết.”

Đỗ Bằng lại nhìn phòng cấp cứu: “Nhưng còn cô gái xinh đẹp này…”

“Nơi này không cần cậu lo, sau khi xác nhận cô ấy không có chuyện gì tôi sẽ lập tức tới.”

“Ok sếp, vậy em đi trước.”

Trước khi đi, Đỗ Bằng còn không quên dặn dò: “Sếp đại, anh chủ động một chút, nhớ đừng quên xin wechat đó!”

“Ừm.” Đỗ Bằng cũng không biết rằng lần đầu tiên hai người gặp nhau đã thêm WeChat rồi.

Đương nhiên, Chu Tiễn Nam sẽ không nói cho cậu ấy biết.

Đợi thêm mười phút, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, Chu Tiễn Nam lập tức đi lên: “Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

“Ngất xỉu do sốt và mệt mỏi, thiếu dinh dưỡng, cũng may thai nhi không có gì đáng ngại.”

“Cái… Cái gì?”

Câu trả lời vừa rồi hoàn toàn ngoài dự đoán của Chu Tiễn Nam, anh ấy sửng sốt một lúc lâu mới nói ra được mấy chữ.

Bác sĩ nhìn vẻ mặt hoang mang của anh ấy, lại nhớ đến chuyện lần trước Nam Khuê nói cô không nói cho chồng cô biết là cô đang mang thai.

Hơn nữa đã quên mất diện mạo của Lục Kiến Thành từ lâu, nên đã coi Chu Tiễn Nam là chồng của Nam Khuê, vô cùng tức giận hỏi: “Còn gì nữa? Anh làm chồng cũng quá không xứng đáng, vợ mình mang thai hai tháng mà còn không biết.”

“Chẳng lẽ còn muốn cô ấy nói cho anh biết, chuyện rõ ràng như vậy cũng không phát hiện ra được, rốt cuộc anh làm chồng như thế nào vậy?”

Bác sĩ càng nói càng cảm thấy tức.

Nhất là nhìn thấy vẻ mặt của Chu Tiễn Nam, không có một chút phản ứng và áy náy nào, cô ấy càng thêm tức giận.

Lại nghĩ đến Nam Khuê năm lần bảy lượt vào bệnh viện, càng thêm tức giận: “Lúc này mới mang thai hai tháng, đã vào bệnh viện mấy lần rồi? Cứ tiếp tục như vậy, đứa nhỏ này có muốn nữa hay không?”

“Bác sĩ, tôi… tôi không phải…”

Chu Tiễn Nam mở miệng, muốn giải thích.

Nhưng bác sĩ căn bản không nghe anh ấy giải thích, trực tiếp nhét phiếu thu phí của y tá vào tay Chu Tiễn Nam: “Lập tức đi nộp viện phí.”

Nói xong, bác sĩ lại đi vào phòng bệnh.

Chu Tiễn Nam sững sờ nhìn phiếu thu tiền trong tay mình, sau đó đến tầng một nộp phí.