Chương 1599

“Cháu biết Hiểu Tinh bị thương nặng thế nào không? Con bé thiếu chút nữa là chết rồi.”

“Bác gọi cho cháu mấy chục cuộc điện thoại, tại sao cháu không bắt máy, may là cháu còn chút lương tâm, còn biết tới đây tìm con bé.”

Mẹ Chu nói giống như súng liên thanh, nói hết câu này đến câu khác, hoàn toàn không ngừng nghỉ.

Thấy “Cố Mạc Hàn” không nói câu nào, hơn nữa khuôn mặt lại không có bất kì vẻ hối lỗi nào, trong lòng bà ta càng cảm thấy tức giận hơn.

“Cố Mạc Hàn, cháu rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cháu trưng bộ mặt khó coi đó cho ai xem?”

“Hôm nay người nên tức giận phải là Hiểu Tinh, là bọn ta mới đúng, nếu không phải tại người phụ nữ đó tới làm loạn, Hiểu Tinh sao lại bị thương, sao phải vào phòng cấp cứu, tới bây giờ vẫn còn phải nằm trên giường bệnh?”

Lúc này “Cố Mạc Hàn” đã cảm thấy phiền phức và chán ghét tới cùng cực.

Nhưng anh vẫn phải kìm chế, vì anh phải đợi tới đúng thời điểm mới tự mình tiết lộ mọi chuyện.

Nhìn thấy “Cố Mạc Hàn” mím môi không nói gì, mẹ Chu càng thêm tức giận.

Bà ta đưa tay nắm lấy cánh tay anh.

“Cháu mau lại đây, ngồi xuống cạnh Hiểu Tinh đi.”

“May mà Hiểu Tinh còn chưa tỉnh lại, cháu tới cũng vẫn chưa muộn, nếu như nó tỉnh dậy mà không nhìn thấy con, thì sẽ rất đau lòng. Cũng chính là đứa bé ngốc nghếch này bị cháu làm tổn thương bao nhiêu lần, nhưng vẫn liều mạng bảo vệ con.”

“Nếu như không phải vì Hiểu Tinh khăng khăng một mực thì bác tuyệt đối không gả nó cho cháu đâu.”

Giọng nói của mẹ Chu, từ nãy giờ vẫn chưa dừng lại.

Rất ồn ào.

“Cố Mạc Hàn” không thể nhịn được nữa, tức giận nói: “Im lặng một chút, bác cứ nói như thế này, cô ấy có thể nghỉ ngơi được không?”

“Ồ!”

Mẹ Chu lúc này mới ngoan ngoãn im lặng.

Đợi nửa tiếng đồng hồ.

Đột nhiên ngón tay của Chu Hiểu Tinh cử động.

Mẹ Chu là người đầu tiên phát hiện ra, lập tức vui mừng hét lên: “Hiểu Tinh, là mẹ này, con tỉnh lại rồi đúng không?”

“Con gái ngoan, con mau mở mắt ra đi.”

“Cố Mạc Hàn” cũng đang ở bên cạnh hét lớn: “Hiểu Tinh, là anh, đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy được không?”

Sau tiếng gọi của mọi người, Chu Hiểu Tinh cuối cùng cũng động đậy lông mi và từ từ mở mắt ra.

Ngay khi tỉnh lại nhìn thấy “Cố Mạc Hàn”, Chu Hiểu Tinh liền xúc động ôm chầm lấy anh.

“Trời ơi, em không phải là đang nằm mơ chứ!”

“Mạc Hàn, là anh đúng không?”

“Anh không bỏ đi, anh không rời bỏ em đúng không?”

Chu Hiểu Tinh vui mừng bật khóc, vừa khóc vừa cười.