Chương 1601

“Bắt đầu cái gì?” Chu Hiểu Tinh cảm thấy bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong phút chốc, cô ta trở nên lo lắng: “Mạc Hàn, anh đang nói cái gì vậy? Em cảm thấy hôm nay anh rất khác thường.”

“Không.” “Cố Mạc Hàn” đặt ngón tay lên môi, trả lời cô ta một cách chắc chắn.

“Cô nhầm rồi, tôi hôm nay vô cùng tỉnh táo, vô cùng bình thường, tôi của trước đây mới là khác thường.”

Lúc này, anh đưa tay ra, ngón tay thon dài lướt qua từng người, từ cha Chu, mẹ Chu, cuối dừng lại chỗ Chu Hiểu Tinh.

“Tốt lắm, hôm nay nên kết thúc mọi chuyện rồi.”

Chu Hiểu Tinh càng nghe càng hoảng loạn.

Không biết có phải là do giác quan thứ sáu của phụ nữ không, cô ta luôn mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra.

“Mạc Hàn, anh đừng dọa em, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có phải là khi em xảy ra chuyện, anh tận mắt chứng kiến nên có chút sợ hãi không?”

Cho tới lúc này, Chu Hiểu Tinh vẫn tiếp tục diễn.

“Cố Mạc Hàn” nở nụ cười chế nhạo, giơ tay phải lên vứt toàn bộ những thứ trong tay vào mặt Chu Hiểu Tinh.

“Đừng diễn nữa!”

“Chu Hiểu Tinh, cô lừa tôi cũng vất vả quá!”

“Sao nào? Cô nghĩ tôi sẽ bị lừa dối cả đời à, hay là cô nghĩ tôi mãi mãi sẽ không nhớ ra thân phận của mình?”

Lời nói của “Cố Mạc Hàn” giống như quả bom dưới nước sâu, nổ tung trong lòng Chu Hiểu Tinh, sau đó phát ra một sức mạnh to lớn .

“Anh….”

Cô ta thất thần ngồi trên giường bệnh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn nói: “Anh nhớ lại mọi chuyện rồi phải không?”

“Cô nghĩ sao?” Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn cô ta.

Như là bị mất đi ý thức, Chu Hiểu Tinh bỗng nhiên đưa tay ra bịt miệng lại.

Sau đó, cắn ngón tay của mình, cô ta không thể kìm lại được nữa, và bật khóc.

Lục Kiến Thành không làm phiền cô ta, chỉ yên lặng, nhìn cô ta khóc không chút cảm xúc.

Vì nước mắt của cô ta bây giờ đối với anh không có bất kỳ tác dụng hay ảnh hưởng gì rồi.

Anh có thể làm ngơ như nhìn một người không liên quan đang khóc vậy.

Cho nên sẽ không còn áy náy, càng không có bất kỳ sự đau lòng nào.

Sau một hồi khóc lóc, có lẽ nhận thấy không có tác dụng, Chu Hiểu Tinh cuối cùng cũng ngừng khóc.

Cô ta đưa tay lau qua quýt những giọt nước mắt trên mặt.

Sau đó ngang ngược ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể nói cho em biết, anh hồi phục khi nào không?”

“Hai ngày trước.”

Cơ thể Chu Hiểu Tinh bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

“Tại …?” Giọng cô ta nghẹn lại: “Tại sao? Anh hồi phục đã hai ngày rồi, vậy mà hai ngày nay anh vẫn đối xử tốt với em như vậy?”