Chương 1621

Anh lập tức thu tay lại.

“Anh gõ đi, người cô ấy tìm là anh.”

“Thiếu gia không vào sao?”

Trần Tranh nhìn anh, từ từ tiếp tục: “Hay là thiếu gia yên tâm để một mình tôi trong phòng thiếu phu nhân?”

Lục Kiến Thành không nói gì.

Trần Tranh đưa tay gõ cửa một cái.

Bên trong lập tức vang lên tiếng của Nam Khuê: “Mời vào!”

Lúc Trần Tranh đi vào cũng không đóng hẳn mà chỉ khép hờ.

Cũng có thể hiểu rằng Lục Kiến Thành đi vào lúc nào cũng được.

“Mấy hôm nay thiếu phu nhân vẫn luôn đi chuột rút không ngủ ngon được sao?” Trần Tranh hỏi.

Nam Khuê lắc đầu: “Không có, ngược lại mới đúng, thật ra mấy hôm nay tôi ngủ rất ngon.”

Trần Tranh hơi bất ngờ một chút.

Nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân.

“Thiếu phu nhân, thật ra lúc nãy thiếu gia mang tôi lên.”

Nam Khuê đột nhiên nhìn về phía anh ta, dường như cô không thể tin mà nói: “Anh ấy đưa anh lên sao? Vậy anh ấy đi đâu rồi?”

“Nếu như tôi đoán không sai, có lẽ bây giờ thiếu gia đang đứng ở ngoài cửa chứ không đi đâu cả.”

Hoàn toàn chính xác, lúc này Lục Kiến Thành đang dựa vào tường đứng ngoài cửa, dáng người cao lớn đã mất đi sự anh tuấn thường ngày, ngược lại còn có chút cô đơn và thất bại.

Bàn tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, anh hơi nâng lên rồi hít một hơi.

Chưa đến mười phút nhưng anh đã hút xong hai điếu thuốc.

Giữa làn khói thuốc, ánh mắt anh hiện rõ sự nặng nề và ưu thương.

Mặc dù cửa hơi hé nhưng cách âm của căn phòng rất tốt, cho nên anh không nghe được chút âm thanh nào bên trong.

Càng như vậy càng cảm thấy khó chịu hơn.

Giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn nuốt trái tim anh, mỗi một giây đều cảm thấy vô cùng dài.

Nhiều lần anh đã muốn không quan tâm gì mà xông vào.

Nhưng cuối cùng anh lại nhịn được.

Trong phòng Nam Khuê đang ngồi trên ghế đọc sách.

Tiếng lật sách vang lên.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ có tiếng trang sách ma sát với nhau.

Một lúc lâu sau Trần Tranh mới phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Nếu như tôi đoán không sai thì thiếu phu nhân đang giận thiếu gia!”

Nam Khuê thả sách xuống, bình tĩnh nói: “Không giận dỗi gì cả, thật ra tôi chỉ cảm thấy uất ức, cảm thấy không có chỗ nào để phát tiết mọi sự chua xót và khó chịu trong lòng mà thôi.”

“Trần Tranh, vì sao lại như vậy chứ? Dựa vào đâu mà anh ấy có thể quên tôi, sau đó quay người đi thích những người khác như vậy chứ.”