Chương 1632

Giọng nói Lục Kiến Thành lại gần hơn, môi anh dường như đang dán bên tai cô.

“Khuê Khuê, em biết gì không? Chỉ vừa về có hai ngày nhưng anh lại cảm thấy một ngày như dài bằng một năm vậy.”

“Em biết anh ghen đến mức nào không? Anh mới là chồng em, nhưng lại không thể tham gia vào bất kì việc gì của em, tất cả đều là Trần Tranh, khẩu vị của em, thói quen của em, tất cả mọi thứ của em, cậu ta đều biết hết.”

“Mà anh giống như một người vô hình vậy.”

“Anh biết em uất ức trong lòng, có bực tức, anh cũng đã nói với bản thân, cho dù em muốn làm gì, muốn đối xử với anh thế nào anh cũng sẽ đều nghe theo em.”

“Nhưng anh sai rồi, anh không thể nhìn em bỏ qua anh được, anh cũng không thể trơ mắt nhìn em ỷ vào người khác được, Khuê Khuê, nếu như em tức giận, em có thể đánh anh, mắng anh, thậm chí nói anh quỳ sầu riêng quỳ bàn phím cũng đều được.”

“Nhưng mà…” Lục Kiến Thành bỗng nhiên dùng sức cắn vào vành tai cô: “Nhưng anh không cho phép em lại dùng cách như vậy để kích thích anh.”

“Anh ghen ghét, anh ghen tuông đến mức tức điên rồi.”

Trái tim Nam Khuê không thể nào bình tĩnh được nữa.

Cô xoay người lại, nước mắt đã đong đầy đôi mắt.

“Sao em không thấy anh đang ghen chứ? Rõ ràng anh rất yên tâm mới đúng.”

“Nói bậy, anh yên tâm khi nào?”

“Không phải ban nãy anh còn để Trần Tranh đưa em về sao? Đó chính là ghen tuông của anh?”

Nam Khuê càng nói càng cảm thấy uất ức khó chịu: “Lục Kiến Thành, anh đúng là đồ ngốc, em yêu anh nhiều năm như vậy, sao có thể đột nhiên không yêu anh được nữa chứ?”

“Em khó chịu, em muốn để anh chịu cảm giác bị quên lãng. Nhưng anh thì tốt rồi, anh thật sự không thèm quan tâm đến em.”

“Anh đúng là đồ ngốc, em không cho anh vào thì anh không vào thật sao? Em không cho anh đi khám thai định kì cùng, anh thật sự không đi sao? Em muốn đi dạo phố mua đồ cho em bé, anh còn cố ý trốn em?”

“Rốt cuộc anh ngốc đến mức nào vậy? Chẳng lẽ anh không biết tất cả những gì em nói đều là giả sao, em chỉ muốn anh dỗ dành em một chút mà thôi.”

Nói xong Nam Khuê cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn không ít.

Nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Thật xin lỗi Khuê Khuê.” Trái tim Lục Kiến Thành đau nhói, anh nắm lấy tay cô.

Nam Khuê dùng sức đánh vào lồng ngực anh: “Em không muốn nghe câu xin lỗi, xin lỗi hay không thì có ích gì chứ?”

“Nếu anh đã muốn để em một mình như vậy thì anh dứt khoát…” Ly hôn.

Hai chữ này Nam Khuê còn chưa nói xong đã bị Lục Kiến Thành bá đạo chặn lại.

“Hu, anh thả em ra.”

Nam Khuê đẩy Lục Kiến Thành, đôi mắt ướt sũng nhìn anh.

“Không thể đâu, Khuê Khuê.”