Chương 1644

Một giây sau, Lâm Tiêu mang theo người xông vào.

Đỗ Quốc Khôn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta túm lấy ấn xuống.

“Tổng giám đốc Lục, cậu…cậu có ý gì?”

“Đồ cậu muốn tôi cũng đưa cho cậu rồi, không phải sao?”

Lục Kiến Thành lạnh lẽo cười: “Chính là vì đã đưa cho tôi rồi nên giữ ông lại mới không còn tác dụng nữa.”

Đỗ Quốc Khôn nghe xong lập tức hoảng sợ.

Ông ta phản ứng lại kịp: “Tổng giám đốc Lục, van xin cậu tha cho tôi, cậu thả tôi ra đi.”

“Tôi xin cậu! Tôi không muốn chết, tôi không thể chết được!”

Đỗ Quốc Khôn sợ đến mức run rẩy, thậm chí ông ta còn phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.

“Sợ rồi?” Lục Kiến Thành khinh bỉ nhìn ông ta: “Ai nói muốn giết ông chứ? Tôi sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật.”

Đỗ Quốc Khôn vẫn hoảng sợ như cũ: “Vậy cậu muốn làm gì?”

Lục Kiến Thành lấy bức ảnh được sao chép kia ra, sau đó bật bật lửa lên.

Ngọn lửa xuất hiện, bức ảnh lập tức trở thành một đống tro bụi.

Chưa đến mấy giây, tất cả đều đã thành một đống tro.

Lục Kiến Thành xoa tay, ánh mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn sang: “Chỉ dọn dẹp những thứ không nên xuất hiện mà thôi.”

Nói xong anh nhìn Lâm Tiêu: “Còn lại thế nào?”

“Tổng giám đốc Lục, máy tính, điện thoại và tất cả tài khoản xã hội của ông ta đều đang được chúng tôi tiến hành tiêu hủy, tuyệt đối sẽ không để thứ gì được sao chép lại.”

“Rất tốt.”

Đột nhiên anh cúi đầu nhìn về phía Đỗ Quốc Khôn: “Còn cả bộ quần áo này của ông ta nữa, tôi không yên tâm, thay bộ khác.”

“Vâng.”

Đỗ Quốc Khôn nhanh chóng bị lột sạch đồ.

Sau đó bị người ta cưỡng ép thay bộ khác.

Sau lưng ông ta đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, lúc lấy lại tinh thần thì ông ta đã bị đẩy ra ngoài.

Sau đó ông ta nhìn tất cả mọi thứ trong phòng mình, máy tính, điện thoại, quần áo, tất cả đều bị chất thành một đống.

Tiếp đó bị một thùng dầu đổ lên, ngọn lửa cao hừng hực bốc cháy.

Mấy phút sau, đồ trong phòng ông ta gần như biến mất hết sạch, không còn bất kì dấu vết gì.

Đỗ Quốc Khôn cũng không cảm thấy đau lòng, tám trăm vạn đã nằm trong tay ông ta rồi.

Những thứ này đáng bao nhiê tiền chứ?

Cho nên ông ta cũng không đau lòng.

Nhưng lời tiếp theo của Lục Kiến Thành gần như là sấm giữa trời quang đối với ông ta.