Chương 1654

Nam Khuê quay lại ôm anh: “Bởi vì đột nhiên sợ hãi. Gần đây em xem rất nhiều chương trình tìm kiếm người thân, và em luôn cho rằng tất cả những cuộc đoàn tụ đều là niềm vui và hạnh phúc.”

“Nhưng bây giờ em mới phát hiện không phải như thế. Có những đứa trẻ, không phải vô tình thất lạc cũng không phải bị bắt cóc, có một số là bị cha mẹ ruột cố ý bán đi, còn có một số là trọng nam khinh nữ, cố ý vứt bỏ.”

“Đối với cha mẹ như thế này, họ hoàn toàn không hy vọng được đứa con trước đây tìm thấy. Cho nên, em sợ, sợ em và mẹ cũng là phiền toái mà ông ấy không cần, nếu thật sự là như thế, thì sự xuất hiện của em chỉ là một sự kinh khủng và sai lầm thôi!”

Lục Kiến Thành đau lòng ôm cô: “Đồ ngốc, em đừng suy nghĩ lung tung, từ trong nhật ký có thể thấy được tình cảm của mẹ em dành cho cha rất sâu đậm, bà đã tin tưởng ông ấy, tin tưởng mình không yêu sai người thì chúng ta cũng nên tin tưởng.”

“Lùi một vạn bước, ngộ nhỡ kết quả không như ý, chúng ta càng phải tìm được ông ấy, ít nhất có thể để cho em không còn bị quấy nhiễu bởi ý nguyện trong lòng em nữa.”

Nam Khuê gật đầu: “Ông xã, ông nói rất có lý.”

Cô đưa bức ảnh cho Lục Kiến Thành: “Bây giờ tìm có phải nhanh hơn không?”

“Ừm, chỉ cần là người trong hệ thống cảnh sát thì sẽ không khó tìm.”

Sáng hôm sau, đã có kết quả.

Lục Kiến Thành nhìn xấp tài liệu trước mặt, nhíu mày.

Hai trang giấy rất đơn giản, và vài bức ảnh cũng rất đơn giản, nhưng anh lại lật đi lật lại rất nhiều lần.

Lần đầu tiên, anh hy vọng rằng điều tra của mình đã sai.

“Lâm Tiêu” Lục Kiến Thành thấp giọng gọi cậu ấy: “Cậu đi xác nhận lại một lần nữa, thật sự không sai không?”

“Tổng giám đốc Lục, đã đi xác nhận rất nhiều lần rồi, hơn nữa ngay cả đồng nghiệp xung quanh ông ấy cũng tìm người hỏi, tất cả tư liệu đều là thật.”

Lục Kiến Thành lại cầm tài liệu lên.

Bức ảnh ở góc trên bên phải chụp trong bộ cảnh phục, là dáng vẻ khi còn trẻ và rất đẹp trai.

Bản khai bên cạnh viết tên của ông ấy: Chu Phong.

Cuối cùng đã tìm được ông ấy, đây có lẽ là một tin tức tốt.

Nhưng giờ phút này, Lục Kiến Thành thực sự không vui nổi.

Bởi vì tin tức nhận được là, Chu Phong đã qua đời từ nhiều năm trước.

Mặc dù trong nhật ký mẹ vợ anh đã đề cập đến: Có người nói ông ấy đã mất, nhưng mà bà không tin.

Lục Kiến Thành cũng rõ ràng, Nam Khuê hoàn toàn không tin vào sự ra đi của ông ấy, cô giống với mẹ của mình, luôn chắc chắn rằng ông ấy vẫn còn sống trên thế giới này.

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt: Ông ấy thật sự đã chết.

Trong lòng đầy u sầu, mãi cho đến buổi tối tan làm, trong lòng Lục Kiến Thành đều rối rắm.

Thấy anh về nhà, Nam Khuê liền hỏi thăm tình hình: “Ông xã, thế nào rồi?”

Lục Kiến Thành ngẩng đầu nhìn cô.

Đấu tranh hồi lâu, anh vẫn khó khăn mở miệng: “Khuê Khuê, đã có kết quả, nhưng em phải chuẩn bị tinh thần.”