Chương 1689

Mấy chữ cuối cùng, Lục Kiến Thành nói một cách rất khó khăn, nhưng anh vẫn vừa nghiêm túc vừa nặng nề mà nói ra từng chữ từng chữ một.

“Còn có cả Đông Họa.” Ngừng lại một lát, anh lại bổ sung nói.

Chu Tiễn Nam là một người thông minh, anh ấy gần như lập tức hiểu được ý của Lục Kiến Thành.

“Thế nên anh đến tìm tôi là hi vọng tôi có thể đi tìm hiểu tình hình năm đó từ mẹ tôi.”

Lục Kiến Thành gật đầu: “Lời của bọn chúng khá có lý, nếu như bọn chúng không chắc chắn về sự tồn tại của Chu Phong thì bọn chúng sẽ không đưa ra yêu cầu như thế này. Dì ấy là người hiểu rõ nhất về sự việc năm đó, tôi hi vọng bà ấy có thể giúp tôi.”

Chu Tiễn Nam cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài: “Đi thôi, tôi lái xe.”

“Cảm ơn!”

Lúc nhìn thấy Chu Tiễn Nam đưa Lục Kiến Thành tới, Mộc Uyển đã hơi bất ngờ, tiếp sau đó bà ấy liền mỉm cười hỏi: “Khuê Khuê đâu rồi?”

Chu Tiễn Nam bảo tất cả mọi người đi ra ngoài.

Sau đó đưa Mộc Uyển tới thư phòng, đóng cửa lại.

“Mẹ” Chu Tiễn Nam đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng: “Khuê Khuê bị bắt cóc rồi.”

“Cái gì?” Mộc Uyển liền hoảng loạn: “Vậy hai đứa còn ở đây làm gì? Nhanh chóng đi cứu con bé đi. Những tên bắt cóc kia chính là vì tiền, chúng ta đưa tiền cho chúng là được rồi.”

Chu Tiễn Nam lắc lắc đầu: “Mẹ, sự việc không đơn giản như vậy đâu, bọn chúng không cần tiền mà là cần tìm người.”

“Tìm ai?”

“Bọn chúng có thể đã điều tra ra thân phận của Khuê Khuê rồi, hơn nữa còn không tin là Chu Phong đã chết trong vụ nổ xe năm đó, bọn chúng quả quyết nói rằng Chu Phong còn sống, bảo bọn con trong vòng năm ngày phải tìm ra thân phận mới của Chu Phong, nếu không Khuê Khuê, còn có bác sĩ Đông, một người bạn của bọn con, hai người họ đều sẽ khó giữ mạng.”

Mộc Uyển kinh ngạc đến mức không ngừng lắc đầu: “Không thể nào, chú Chu của con thật sự đã chết rồi.”

“Năm đó, mẹ đã đính thân đến tham dự tang lễ của ông ấy, mộ phần của ông ấy mẹ cũng biết, ông ấy làm sao có thể còn sống được chứ?”

Lục Kiến Thành hỏi lại: “Dì ơi, con mạo muội hỏi một câu, dì có tận mắt nhìn thấy thi thể của ông ấy không?”

“Cái đó thì không, năm đó vụ nổ xe vô cùng nghiêm trọng, ông ấy và một người đồng nghiệp nữa đều đã bị nổ cho không còn nhận ra được nữa, nghe nói cơ thể không có chỗ nào là còn lành lặn cả, cuối cùng có thể chỉ còn lại có một ít tro cốt mà thôi.”

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Mộc Uyển đến bây giờ vẫn còn cảm thấy rùng mình.

“Dì ơi, không giấu dì, cha của Khuê Khuê thật sự có thể có khả năng vẫn còn sống, ông ấy có thể đã có một khuôn mặt mới, một thân phận mới, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm thấy ông ấy mà thôi.”

Mộc Uyển cảm thấy rất sốc, nhận thức của bà ấy như bị lật đổ, bà ấy nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Con trai, những gì cậu ấy nói đầu là thật sao?”

Chu Tiễn Nam dùng ánh mắt xác thực: “Mẹ, những gì cậu ấy phân tích đều rất đúng.”

“Nếu như bọn bắt cóc đã nói vậy thì nhắc chắn có lý của nó, chúng ta chỉ có thời gian năm ngày thôi, thế nên nếu như mẹ còn biết chuyện gì của năm đó thì nhất định phải nói cho con biết, nếu không Khuê Khuê sẽ gặp nguy hiểm mất.”

“Vốn dĩ, hôm nay cô ấy đi làm thủ tục nhập viện, có thể hai ngày sau là phải sinh em bé rồi.”

“Mẹ” Mộc Uyển nhìn Chu Tiễn Nam.

Nhưng rất nhanh, bà ấy lại di chuyển ánh mắt: “Mẹ đã nói hết những gì mình biết rồi, con là con của mẹ, mẹ còn có thể giấu con sao.”

“Mẹ, con biết mẹ sẽ không làm vậy. Nhưng con xin mẹ hai ngày này nhất định hãy suy nghĩ kỹ lại, bởi vì tất cả tài liệu về chú Chu đều đã bị người khác xóa hết rồi, manh mối của chúng con rất có hạn, mọi manh mối của mẹ đều rất quan trọng với chúng con.”

“Đúng rồi, lúc đó mẹ nói cha và chú Chu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhiệm vụ gì vậy ạ?”

Ánh mắt của Mộc Uyển lộ ra vẻ hoảng loạn: “Mẹ không rõ nữa, chỉ là nghe bọn họ nói với nhau, nói là phải giữ bí mật, có thế nào cũng không chịu nói với mẹ.”