Chương 1702

Nhìn thấy 3 chữ “đang phẫu thuật” bên trên, lại bắt gặp vẻ nghiêm trọng trên mặt của mọi người, hai cậu nhóc trong nháy mắt đã hiểu.

Hai cậu chạy đến và ôm lấy chân của Lục Minh Bác: “Ông ơi, mẹ đang rất nguy hiểm có phải không?”

Lục Minh Bác luôn tỏ ra rất vững vàng, cũng luôn tự nhủ mình phải gắng gượng.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy hai đứa trẻ Tư Mặc và Niệm Khanh còn nhỏ như vậy, mắt ông chợt đỏ hoe, đôi bàn tay run run, bỗng nói không nên lời.

Hai đứa cháu trai của ông còn nhỏ như vậy, hơn nữa còn một đứa bé đang quấn tã.

Nếu Khuê Khuê xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông thực sự không dám tưởng tượng.

Thấy Lục Minh Bác không lên tiếng, hai đứa trẻ lại đi về phía Chu Tiễn Nam: “Chú Chu, mẹ đã vào trong bao lâu rồi?”

Thấy thế, Lâm Tư Vũ cũng không thể nhịn được nữa.

Cô ấy ôm chặt lấy hai cậu, bảo đảm chắc chắn: “Tư Mặc và Niệm Khanh ngoan nhé, hiện tại mẹ các cháu đang đấu tranh với thần chết, chúng ta nhất định phải tiếp thêm sức mạnh cho mẹ.”

“Mẹ sẽ thua sao?”

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ở thời điểm này làm sao có thể bình tĩnh suy nghĩ.

Tư Mặc bị dọa đến khóc oà, đồng thời nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Cha ơi, mẹ sẽ chết sao?”

Tư Mặc kiên cường hơn Niệm Khanh một chút.

Cậu bé không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt cũng đã rơi xuống như mưa rồi.

Cuối cùng, cậu bé rột cuộc cũng không kìm được nữa nữa khóc thành tiếng.

“Mẹ ơi.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ lại bọn con!”

Hai cậu bé khóc vô cùng thương tâm, tiếng khóc cứ nấc lên từng đợt.

Có lẽ là nghe được tiếng khóc của hai người anh nên em bé trong lòng Lục Kiến Thành cũng đột nhiên bật khóc.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Kiến Thành bỗng dưng nảy ra một cách.

Lúc anh bế em bé, đưa theo Niệm Khanh và Tư Mặc đi vào phòng phẫu thuật, trái tim của anh bắt đầu đập điên cuồng.

Anh lo lắng sẽ làm phiền ca phẫu thuật, cũng lo lắng là hai cậu bé sẽ bị dọa sợ khi nhìn thấy bàn phẫu thuật rồi sẽ bị ám ảnh về sau.

Thế nên bên trong phòng phẫu thuật đã bố trí lại một chút, các y bác sĩ sẽ đứng ở một bên thực hiện ca phẫu thuật, còn bốn cha con họ sẽ chỉ đứng ở một bên khác nhìn đầu của Nam Khuê, ở chính giữa sẽ có một tấm vải che lại.

Trên bàn mổ, Nam Khuê nằm yên tĩnh trên đó.

Mái tóc rối bời, gương mặt tái nhợt, nhưng biểu cảm lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Cả người cô giống như không còn thở nữa vậy.

“Khuê Khuê, anh là Kiến Thành đây, anh đưa 3 con đến gặp em đây.”

“Bọn họ đều nói là tình hình của em đang rất nguy kịch, nhưng anh biết rằng em yêu anh, cũng yêu ba đứa con nên em nhất định sẽ không nỡ rời xa bọn anh đâu.”