Chương 1705

Thông qua con gái, anh có thể nhìn thấy dáng vẻ trắng trẻo dịu dàng, dễ thương đáng yêu lúc nhỏ của Khuê Khuê rồi.

Nhưng, sau khi trải qua nhiều chuyện như thế này.

Nhất là sau sự việc này, anh đột nhiên cảm thấy là con trai hay con gái cũng không còn quan trọng nữa.

Chỉ cần là con cô sinh ra, chỉ cần cô bình an thì cho dù là trai hay gái anh cũng đều thích.

Cố Ngôn Bân nhìn thấy mọi người đều đang suy đoán, ông ấy liền chủ động xen vào: “Tôi cũng muốn có một đứa cháu gái.”

“Được, vậy chúng ta tiết lộ đáp án nhé.”

Sau khi vén chiếc áo mỏng của em bé ra xem, Lục Minh Bác vui vẻ nhìn về phía Niệm Khanh và Tư Mặc: “Chúc mừng hai anh trai đẹp trai, ước mơ của các cháu thành hiện thực rồi, là một em gái đáng yêu.”

Nghe xong đáp án, Lục Kiến Thành lập tức rơm rớm nước mắt.

Anh kích động nắm lấy tay Nam Khuê rồi hôn lên đó.

Nước mắt của anh lăn xuống tay cô: “Khuê Khuê, em nghe thấy không?”

“Là con gái, ước mơ của em thành hiện thực rồi, thật sự là con gái đấy.”

“Thế nên, em hãy mau tỉnh là đi, có được không? Hãy tỉnh lại ngắm nhìn con gái của chúng ta.”

Có lẽ đã nghe thấy được lời nói của Lục Kiến Thành nên ngón tay của Nam Khuê đột nhiên cử động.

Lục Kiến Thành lập tức kích động kêu lên: “Khuê Khuê, em nghe thấy anh nói, đúng không?”

Rất nhanh, ngón tay của cô cử động ngày càng mạnh hơn.

Khoảng vài phút sau, Nam Khuê cuối cùng cũng đã từ từ mở mắt ra.

Lúc đầu, mắt của cô chỉ nhìn thấy mờ mờ.

Nhưng rất nhanh, gương mặt của Lục Kiến Thành hiện ra ngày càng rõ ràng hơn.

Khi phát hiện cô đã tỉnh lại, Lục Kiến Thành cũng không khống chế được bản thân nữa.

Anh cúi người xuống, dùng hai tay ôm lấy gò má của Nam Khuê rồi kích động mà hôn lên trán cô một cái: “Bà xã, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại rồi.”

Mãi cho đến lúc này, anh mới có thể thật sự buông bỏ sự lo lắng và sợ hãi trong lòng.

Nam Khuê mấp máy môi, khi vừa mới định mở lời thì phát hiện cổ họng mình rất khô, căn bản không thể phát ra tiếng được.

Biết trong lòng cô đang quan tâm nhất điều gì, Lục Kiến Thành lập tức nắm chặt lấy tay cô rồi dịu dàng nói: “Anh biết em đang muốn hỏi gì, yên tâm đi, em bé rất ổn, rất khỏe mạnh.”

“Là một cô công chúa, vô cùng đáng yêu.”

Nghe thấy lời này, Nam Khuê cuối cùng đã yên tâm.

Sau đó, gương mặt tái nhợt của cô đã từ từ lộ ra nụ cười.

Thật tốt, con gái của cô rất khỏe mạnh.

Đối với người mẹ thì đây chính là câu nói tuyệt vời nhất.

Tư Mặc và Niệm Khanh cũng đã không kìm được nữa mà vội vã chạy lại vây quanh cô.

Nhìn thấy Nam Khuê tỉnh lại, chúng vô cùng vui mừng.

“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đã tỉnh lại rồi!”

“Chúng con rất nhớ mẹ!”