Chương 171

Thấy Nam Khuê chạy xuống, Lục Kiến Thành bỗng nhiên đứng dậy.

“Không nhờ anh xen vào.”

Nam Khuê kéo cửa ra, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lục Kiến Thành dùng một bước dài lao đến trước mặt cô, một phát đóng sập cửa lại, đồng thời nhìn về phía cô: “Anh lại cố ý muốn quản đấy.”

“Anh tránh ra, tôi muốn đi đâu là sự tự do của tôi, anh dựa vào đâu mà ngăn tôi?”

“Tự do?” Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Em muốn ra ngoài làm gì? Đi tìm người đàn ông kia? Sao anh không biết em quen người đàn ông đó từ khi nào?”

Nghe anh há miệng ngậm miệng đều là “người đàn ông đó”, Nam Khuê càng cảm thấy khó chịu hơn.

Chu Tiễn Nam cứu cô mấy lần, giúp cô rất nhiều, cách gọi “người đàn ông đó” quá khó nghe, quá không tôn trọng người khác.

“Lục Kiến Thành, người ta có tên, anh đừng có mở miệng ra là người đàn ông đó.”

Nghe Nam Khuê giải thích cho người đàn ông kia, Lục Kiến Thành càng tức giận hơn, đúng là lửa giận ngập trời.

Trong ấn tượng của anh, anh đã rất lâu rồi không tức giận như vậy.

Lần tức giận như vậy là lần ông nội ép buộc anh, nhất định bắt anh phải cưới cô, ảnh phản kháng không có kết quả, chỉ có thể bị ép buộc tiếp nhận.

Ngay cả lúc Thanh Liên bị đưa ra nước ngoài, anh trơ mắt nhìn cô ta càng đi càng xa, hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh anh cũng không tức giận như vậy.

Nhưng lần này, Lục Kiến Thành thừa nhận, anh thật sự bị Nam Khuê chọc giận.

Hai người mới quen biết nhau vài ngày ngắn ngủi mà cô lại che chở cho người đàn ông kia như vậy.

“Lục Kiến Thành, đồ khốn nhà anh, sao anh lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”

Nam Khuê cuối cùng tức đến phát khóc, nước mắt rơi lã chã: “Dựa vào cái gì mà anh có thể có người yêu cũ, người yêu cũ vừa gọi một cuộc điện thoại anh đã ném hết đi để gặp cô ta hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, còn tôi thì sao? Ngay cả việc tôi có một người bạn cũng bị anh chất vấn hoài nghi.”

“Lục Kiến Thành, sao anh lại bá đạo như vậy chứ? Tôi đã nói rồi, Nam Khuê tôi cũng không phải ăn chay, anh có thể chạy đi tìm mối tình đầu anh anh em em, tôi cũng có thể đi tìm tiểu thịt tươi, dựa vào cái gì mà sau này anh có thể còn tôi lại không chứ?”

Nam Khuê bị chọc giận đến phát điên, lời gì cũng có thể nói được.

Lục Kiến Thành bị cô làm cho tức đến mắt đỏ bừng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ nói: “Nam Khuê, em nói lại lần nữa xem?”

Nói thì nói, ai sợ ai?

Lúc này Nam Khuê cũng trực tiếp cứng rắn đến cùng.

“Lục Kiến Thành, dựa vào cái gì mà chỉ có anh được đi tìm Phương Thanh Liên còn tôi thì không thể đi tìm những người khác?”

“Hôn nhân vốn là một mối kinh doanh đôi bên, đôi bên cùng cố gắng, anh có thể đi tìm mối tình đầu của anh còn tôi thì nhất định phải một lòng không đổi với anh, luôn luôn không rời, không cho phép làm trái ý anh, đúng không?”

Sau khi Nam Khuê mạnh mẽ nói xong thì ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt Lục Kiến Thành đã tái xanh lại, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo kinh người.

Ánh mắt kia càng sắc bén hơn, lạnh đến mức không còn chút nhiệt độ nào, anh nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu cô vậy.