Chương 1711

“Cha xin lỗi con, cũng xin lỗi mẹ con, tới bây giờ mới biết tới sự tồn tại của con.”

Cố Ngôn Bân xoa đầu cô, giọng nói nghẹn ngào.

Nam Khuê đã không còn quan tâm tới những điều này nữa.

Lúc này, vòng tay ấm áp của cha chính là câu trả lời tuyệt vời nhất.

Lúc buông tay, Cố Ngôn Bân đã lau nước mắt cho Nam Khuê giống như mọi người cha khác.

Nam Khuê cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng cũng vô cùng tủi thân.

Rõ ràng là nên cười, cười thật lớn.

Nhưng lúc này, cô tự dưng lại khóc.

“Sao con lại khóc?” Cố Ngôn Bân đau lòng hỏi.

Nam Khuê dụi mắt: “Không, chỉ là con quá vui mừng thôi. Hơn 20 năm rồi, con chưa từng nhận được tình yêu thương thực sự của cha, thời khắc này giống như là mơ vậy, hóa ra cảm giác có cha yêu thương là như vậy, thật tốt!”

“Là lỗi của cha, cha nhất định sẽ bù đắp lại tất cả những gì con đã thiếu.”

Nam Khuê cười một cách ngốc nghếch.

Nếu không phải là mọi chuyện trước mắt quá chân thực, cô thực sự sẽ tưởng là đang nằm mơ.

“Cha, cha vẫn chưa bế Tinh Thần nhỉ!” Nam Khuê ngừng khóc nói.

Cố Ngôn Bân vội kích động gật đầu.

Đồng thời nói: “Cha có thể bế con bé không?”

Nam Khuê lập tức mở miệng: “Đương nhiên có thể, cha, hiện tại cha đã là ông ngoại của con bé rồi, để con dẫn cha đi gặp con bé nhé.”

Nghe thấy vậy, Cố Ngôn Bân vừa vui mừng lại vừa chờ mong.

Vốn dĩ ông ấy cho rằng những năm tháng tuổi già này sẽ mãi như thế đến cuối đời.

Nhưng giờ đây, ông ấy không chỉ biết mình có một cô con gái, mà còn có hai đứa cháu trai thông minh và một đứa cháu gái kháu khỉnh.

Thấy bọn họ đi ra, Lục Kiến Thành chủ động đi về phía trước gọi một tiếng “Cha!”

Lần này, Cố Ngôn Bân dùng ánh mắt cha vợ nhìn con rể để đánh giá Lục Kiến Thành, cẩn thận xem xét vài lần, rồi hài lòng gật đầu.

Nhưng đồng thời cũng nghiêm nghị nói: “Nhớ kỹ, sau này Khuê Khuê của cha là người đã có cha rồi. Nếu con bé bị bắt nạt, cha nhất định sẽ hỏi tội con.”

Lục Kiến Thành liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, con tuyệt đối không dám.”

Dứt lời, anh thuận thế nắm lấy tay Nam Khuê.

Nhìn hai người trước mặt tay đan tay, Cố Ngôn Bân vui mừng nở nụ cười.

Đến phòng của em bé, Cố Ngôn Bân rõ ràng có chút căng thẳng.

Khi nhìn thấy đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm đang nằm trong nôi, hơi thở của ông ấy bỗng trở nên nhẹ nhàng, giống như sợ dọa đến cháu gái.

Tiểu Tinh Thần vẫn đang ngủ, mặc dù nhắm mắt, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ đáng yêu kia là trái tim đã tan chảy.

“Thật nhỏ bé!” Cố Ngôn Bân không khỏi cảm thán.